Mã Tiểu Linh nhìn con ma: "Ngươi đi trước dẫn đường, đến chỗ dưới núi mà ngươi nói."
Ma đàn ông nhìn Mã Tiểu Linh một chút, ngoan ngoãn bay là đà phía trước. Hình như hắn đang rất suиɠ sướиɠ, vừa đi vừa phấn khởi kể về lúc bản thân vừa trở thành ma.
"Câm miệng cho ta." - Mã Tiểu Linh thật chịu không nổi. Sao lại có tên đàn ông, àh mà không, con ma dài dòng như vậy. Từ lúc bắt đầu đi xuống núi cũng đã 30 phút, con ma này chưa từng ngừng miệng. Hắn nói không mệt, nhưng nàng nghe thì mệt lắm rồi đó.
Khi lên thì thấy con đường thật xa, bò mãi không đến đỉnh, lúc xuống Mã Tiểu Linh chọn con đường dốc nhất để đi, trượt thẳng xuống, chưa tới hai tiếng đã đến dưới núi.
Con ma bay rất nhanh, chờ Mã Tiểu Linh ở chân núi. Chỉ thấy hắn u ám nhìn về phía trước.
Mã Tiểu Linh nhìn con ma một chút, mở gương trang điểm ra: "Tránh ra, ta xem thử."
Con ma đàn ông hơi tức giận, nhìn Mã Tiểu Linh, giọng nói cũng đã sắc bén hơn: "Cô gạt tôi phải không? Chỉ cần tôi đi tới, sẽ biến lại rừng cây đó, sau đó cô có thể thoát khỏi đây, phải không?"
"Đồ điên." - Mã Tiểu Linh chửi, nhìn con ma thay đổi trong lòng sinh cảm giác mơ hồ.
"Chửi tôi, cô dám chửi tôi. Tôi biết rồi, nhất định là bị tôi nói đúng rồi, phải không? Cô muốn thoát khỏi tôi, tôi không để cô thực hiện được. Tôi cũng không muốn ra ngoài, cô ngoan ngoãn ở lại với tôi đi!" - Con ma đàn ông bắt đầu dữ tợn, lao vào Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh nhướng mày, nghiêng người tránh, tay phải chấp hai ngón, vẽ vào lòng bàn tay trái một đạo bùa chú. Dù uy lực không lớn, nhưng ít nhiều có thể làm hắn tổn thương. Lúc nãy không cần, vì nàng sợ đánh hắn hồn bay phách tán, bây giờ tình hình đã khác. Con ma này đã nổi lên sát ý, nàng cũng không cần tốt bụng siêu độ giúp hắn.
Con ma đàn ông thấy một đòn không trúng, lại vọt tới. Nhìn thấy lòng bàn tay Mã Tiểu Linh bay ra một vệt trắng, cùng với "Long Thần nghe lệnh, trong lòng bàn tay cho ta mượn pháp, Trừ Tà!", mạnh mẽ đánh vào bả vai hắn.
Bị vệt sáng đánh trúng bả vai, đau như bị lửa thiêu đốt, ma đàn ông kêu la thảm thiết. Khi Mã Tiểu Linh giơ bàn tay lên lần nữa, thân hình con ma lóe sáng, biến mất không còn tăm hơi.
Mã Tiểu Linh buồn bực, công lực của nàng đúng là con yếu nên dùng tay không đành trơ mắt nhìn. Bình thường toàn dựa vào cặp kính có thể nhìn thấy sóng năng lượng của ma quỷ, do đó có thể biết hắn đang ở đâu. Nhưng bây giờ trên tay chỉ có gương trang điểm, chỉ có thể làm ma quỷ hiện hình. Nàng cũng đâu phải con quay, mà quay vòng vòng.
Nếu thế, chưa thấy ma, thì nàng đã xỉu vì chóng mặt.
Mã Tiểu Linh giơ tay trái lên cao, cách này có thể kéo dài tầm hai phút, hiệu quả cũng không cao. Nhưng cũng đủ hù dọa con ma đó.
Tay phải cầm gương trang điểm để trước ngực, quay xung quanh. Dù biết tỷ lệ làm con ma hiện hình rất nhỏ, nhưng không thể ngồi im chờ chết được.
Mã Tiểu Linh từ từ đi ra phía đường lớn, nếu như con ma đó nói ngọn núi này ngăn cản hắn ra khỏi núi, như vậy nàng chỉ việc đi ra khỏi kết giới, cách xa phạm vi tấn công của hắn.
[Hừ! Chờ ta trở về bình an, thì sẽ đem trang bị tới trả thù, đúng là đồ ghê tởm.]
Tự nhiên xung quanh cát bụi bay mù mịt, Mã Tiểu Linh híp mắt, theo bản năng dùng tay trái cản cát đá bay vào mắt. Một khắc đó, nàng bị một người đập vào lưng một đòn, mất thăng bằng, lảo đảo quỳ xuống đất.
Gương trang điểm nặng nề rơi xuống đất, bị bể nát. Mã Tiểu Linh giận thậy rồi đó, đứng dậy, cởi giày cao gót, xé miếng dán ngay gót chân ra. Đó là một lá bùa.
Đôi giày này nàng vừa mua lúc sáng, vừa ra cửa thấy hơi mài chân, tìm nửa ngày không thấy băng cá nhân, nên lấy một lá bùa nhét vào tạm. Không ngờ, giờ có tác dụng ghê.
Mã Tiểu Linh híp mắt, từ từ đứng dậy, quăng bỏ túi xách, chuẩn bị chiến đấu. Đột nhiên cả ngọn núi run lên, động đất sao? Mã Tiểu Linh không thèm để ý đến con ma đó nữa, lúc này tính mạng quan trọng hơn, ai thèm biết hắn là ma hay quỷ. Nếu núi lở, thì có chạy cũng không thoát.
Mã Tiểu Linh không nhớ túi xách và giày, cũng không quan tâm đất đá làm chân nàng đau đớn, giờ phút này chả có gì đáng quan tâm, cắm đầu chạy về nơi khá bằng phẳng.
Khi chạy ngang qua một cái gò đá, mắt cá chân Mã Tiểu Linh bị túm lấy, cả người té về trước, vội vàng lấy tay bảo vệ khuôn mặt. Bàn tay vẫn nắm chặt mắt cá chân nàng, muốn thoát cũng không thoát được, đành nặng nề đập người xuống đất.
Lần này té không nhẹ, toàn bộ cánh tay phải đều bị trầy trụa máu me đầm đìa, nhìn ghê chết được. Mà cánh tay trái cũng không khá hơn, nhưng trầy nhẹ hơn thôi.
Mã Tiểu Linh đau nhướng mày, kêu thành tiếng. Chết tiệt, lại nắm chân nàng làm nàng bị thương, cũng may đã bảo vệ được khuôn mặt, nếu không sau này nàng còn dám gặp ai. Mã Tiểu Linh điên tiết cầm vài cục đá, ném thẳng vào cái người dám nắm chân nàng chưa chịu buông.
Hòn đá chuẩn xác đập trúng cánh tay, nhưng vẫn nó vẫn nắm chặt chân nàng. Đồ con ma đáng chết, bà không đánh mi hồn bay phách tán mới lạ nà. Mã Tiểu Linh nhìn trong tay một chút, phát hiện gần đó có một nhánh cây khô nhỏ,