"Tôi đã hỏi qua bạn bè, cũng có người điều tra về việc này, bọn họ nói có hai khả năng. Một là, bên trong có một sinh vật cực kỳ lợi hại, trong nháy mắt có thể gϊếŧ chết tôi, vì thế tôi không thể nhìn thấy tà niệm. Hai là, bên trong có một trận pháp lớn, dùng để che giấu tà niệm." - Mã Tiểu Linh nhấp một ngụm trà, hít sâu một hơi. Chuyện này dù là một hay hai, nàng cũng không có khả năng ra tay.
Nếu là một, thì khẳng định trong vòng một giây sẽ đi theo bà cô. Nếu là hai, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, người có thể làm ra một trận pháp lợi hại như vậy, có thể là người bình thường sao? Nếu không phải, cũng là thứ có thể gϊếŧ người trong chớp mắt.
"Vậy giờ em tính làm sao?" - Vương Quý Nhân hỏi.
"Tất nhiên là từ chối, không lẽ muốn bỏ mạng nơi này à?" - Mã Tiểu Linh tức giận, lườm Vương Quý Nhân, móc một muỗng tổ yến cho vào miệng.
Tiếp đó hai người không nói gì nữa, chuyên tâm ăn. Sau khi ăn xong, Mã Tiểu Linh móc ra vài tờ tiền màu đỏ để lên bạn, nhìn Vương Quý Nhân cười nói: "Chút nữa có người đến dọn, nhớ đưa cho người ta."
Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh vội vàng chạy vào phòng, hết cách. Cúi đầu giải quyết mấy món ăn trên bàn. Ăn xong, chờ một chút, người phục vụ hồi nãy lại đến nữa rồi. Lần này không hề lề mề, cứ như nước chảy mây trôi dọn dẹp dĩa. Không thèm nhìn Vương Quý Nhân, trực tiếp muốn đẩy xe rời khỏi.
"Này." - Vương Quý Nhân vội vàng lên tiếng. [Tên này có cần gấp vậy không? Mã Tiểu Linh cho hắn tiền típ, mà không thèm lấy à.]
Vương Quý Nhân còn chưa nói xong, nhân viên phục vụ bực mình nói: "Tôi biết, lúc ra nhớ đóng cửa." - Vừa dứt lời, hắn nhẹ nhàng biến mất, cánh cửa cũng từ từ khép lại.
Vương Quý Nhân nhìn mấy tờ tiền đỏ trên bàn, rồi nhét nó vào Hư Không. Sau đó, đi đến gõ cửa phòng Mã Tiểu Linh: "Tiểu Linh, chị hơi mệt, chị đi nghỉ trước."
"Ừm."
Nhìn thấy Mã Tiểu Linh gật đầu, Vương Quý Nhân lập tức đi về phòng, đóng cửa lại. Nhìn cái giường trống trơn, có chút ngây người. Nàng phất tay, cái giường vốn không có gì đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ. Yêu khí màu tím trong lòng bàn tay của Vương Quý Nhân mạnh dần, và bóng mờ cũng từ từ ngưng tụ.
Vương Quý Nhân khẽ cười, nhìn cái giường, hài lòng gật gù. Kéo chăn che người, rồi bién mất. Cả căn phòng bây giờ chỉ còn lại cái bóng kia nằm im không nhúc nhích, cái chăn bị đùng lên cao, nhìn như có người đang ngủ.
Vương Quý Nhân ẩn thân, bay đến chỗ Uyển Nhi, là cái nhà hàng gia đình lúc trưa. Bây giờ là ban đêm, nhưng cả thành phố đều sáng trưng, thật khác xa ngày xưa. Bầu trời cũng không còn là bầu trời của ngày trước, trước đây cả trời đầy sao, nhưng bây giờ toàn là ánh sáng của đèn neon.
Trên cao ốc sức gió khá mạnh, thổi tan sự khô nóng của không khí. Vương Quý Nhân sử dung yêu lực ung dung bước vào nhà hàng gia đình, Uyển Nhi đã ở cửa chờ đón.
Vương Quý Nhân khẽ cười khi nhìn thấy Uyển Nhi mặc một cái váy ngủ cực ngắn, phần lớn lực đều lộ ra ngoài, làn da trắng nõn, cặp đùi mịn màng. Uyển Nhi cứ như một người vợ, đang tựa cửa đón chồng về.
"Chị gái, rốt cuộc chị đã đến rồi. Uyển Nhi chờ rất cực khổ."
"Vào trong rồi nói." - Vương Quý Nhân theo Uyển Nhi vào phòng, nhìn không giống căn phòng lúc sáng. Căn phòng này trần nhà hình chóp, sàn nhà, giường, chăn, tất cả mọi thứ đều màu đen.
Vương Quý Nhân nhíu mày, ngồi xuống giường, nhìn Uyển Nhi rồi chỉ chỉ vào vai mình. Uyển Nhi ngoan ngoãn đi đến matxa, nàng hài lòng gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Em quản lý khu vực này, có biết yêu ma quỷ quái nào rất lợi hại không?"
"Rất lợi hại?" - Uyển Nhi nghi hoặc nhìn bóng lưng Vương Quý Nhân.
"So với em lợi hại."
"Chị cứ đùa, người lợi hại hơn Uyển Nhi, thật sự Uyển Nhi không biết. Giống như lúc trước đã mạo phạm chị vậy."
"Vậy à, thế có xảy ra chuyện gì lạ không?"
"Chuyện lạ?" - Uyển Nhi nghiêng đầu, cố gắng nhớ xem có chuyện gì lạ.
Đột nhiên Uyển Nhi nhớ tới 200 năm trước, ngoài một ngôi sao chổi, thì mọi thứ đều bình thường.
"Chị vừa hỏi, Uyển Nhi hình như nhớ tới một chuyện, nhưng không biết có phải chuyện chị muốn biết hay không. Uyển Nhi còn nhớ 200 năm trước, vào một đêm có một ngôi sao chổi bay qua, nó làm chấn động rất nhiều yêu quái. Bởi vì chúng em cảm nhận được, trên mặt ngôi sao đó, có yêu khí."
Bởi vì Uyển Nhi quản lý khu vực này, nên sau khi chuyện xảy ra, cô liền đuổi theo. Nhưng bất ngờ thay, ngôi sao chổi đó đột nhiên biến mất, làm thế nào cũng không tìm được. Lúc đó, Uyển Nhi còn tưởng bị ảo giác, nhưng những tiểu yêu đi cùng đều có cảm giác, ngôi sao đó đang ở trên núi kêu gọi yêu thú tụ hợp. Chỉ là, qua vài ngày thì chẳng có gì xảy ra, nên chuyện này cũng bị quên mất.
"Hử, trên núi? Em dẫn chị đi xem." - Vương Quý Nhân vừa nói xong thì phất tay. Chỉ một giây, cả Uyển Nhi cũng bay lên. Khi đến gần bức tường, không gian đột nhiên bị bẻ cong, hai người xuyên qua, đi ra ngoài.
Uyển Nhi hưng phấn khi được bay trên trời. Trước đây, cô có thể mượn yêu khí trong không khí để bay lên, nhưng thời nay không còn yêu khí, nên không nỡ dùng yêu lực để bay, đúng là quá xa xỉ.
Mà việc xé rách không gian, cô cũng không làm được, hôm nay Vương Quý Nhân đúng là để cô mở mang tầm mắt. Uyển Nhi chợt hiểu ra, cô quyết định đưa Vương Quý Nhân đến đỉnh núi, thì liền lập tức bế quan. Chỉ