Mã Tiểu Linh cảm thấy trong không khí ẩm ướt kì lạ, làn da của nàng cảm thấy không thoải mái, vừa lạnh lại vừa dính, giống như có một cơ thể lạnh lẽo đang dán chặt lên nàng. Sự tiếp xúc này, làm Mã Tiểu Linh nổi da gà.
Một ánh sáng màu vàng chợt lóe lên trước mắt, Mã Tiểu Linh thận trọng. Hô hấp ngừng lại, gậy Phục Ma trong tay đưa lên trước ngực. Đợi lúc lâu, màn sương vẫn dày đặc nhưng ánh sáng màu vàng kia không có xuất hiện, [chẳng lẽ mình hoa mắt?]
Mã Tiểu Linh cắn môi, ngón tay kẹp một lá bùa vàng vẽ một đường vào không khí, bắt đầu đọc khẩu quyết: "Long Thần nghe lệnh, Phong Thần mượn pháp, NỔI GIÓ!"
Lá bùa tự bốc cháy, Mã Tiểu Linh ném nó lên cao, ngọn lửa to hơn lá bùa nhanh chóng cháy thành tro. Vài giây sau, một trận gió mạnh từ chân núi kéo tới, xua đi một chút lớp sương dày đặc. Nhưng khi gió đã qua, thì màn sương lại tiếp tục ngưng tụ.
Mã Tiểu Linh biến sắc, [sương mù lại có ý thứ sao?]. Trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ này, làm không gian trở nên ngột ngạt hơn. [Sương mù có ý thức, nói ngược lại thì mình đã bị lộ rồi sao? Vẫn chưa bước vào nhà tổ, nhưng đã bị kẻ địch phát hiện, nằm trong phạm vi tấn công rồi à?]
[Tại sao chưa tấn công? Không phải chỉ là chuyện nhỏ sao? Nhà tổ bị sương mù bao phủ chặt chẽ, nhìn thế nào cũng không thấy. Lúc nãy gọi gió đến, cũng không thể thổi tan sương mù, trái lại càng lúc càng dày hơn. Đúng là, mình không thể nào giải quyết được.]
Mã Tiểu Linh khẽ cắn răng, cầm thùng đạo cụ lên định, đột nhiên bên trong nhà tổ truyền ra tiếng thét đau đớn thảm thiết, giọng này là của một đứa con nít. Theo tiếng thét, làn sương xung quanh cũng biến mất, nhưng vẫn đưa tay không thấy được năm ngón, chắc Mã Tiểu Linh bị ảo giác.
Nhà tổ tự nhiên hiện ra trước mắt Mã Tiểu Linh, nàng kinh hãi liếc xung quanh. Sương mù thật sự tiêu tan, mọi thứ đều thu vào mắt của nàng. Núi vẫn là ngọn núi đó, nhưng tại sao nước đã biến thành màu đỏ tươi? Trong không khí mùi máu nồng nặc, làm Mã Tiểu Linh bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhẹ.
Dưới núi đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, đèn xe loáng một cái đã biến mất. Mã Tiểu Linh lặng lẽ lui về sau vài bước, nấp phía sau một cây đại thụ. [Xe này của ai?]
Xe chạy cực nhanh, nhiều lần xém chút lao vào vách núi, Mã Tiểu Linh nhìn thấy thật muốn thét lên. Khi Mã Tiểu Linh nhìn rõ được chiếc xe, liền có chút nghi ngờ. Hình như xe này là của Trịnh tiên sinh, [ông ấy đến đây làm gì?]
Mã Tiểu Linh híp mắt, nhìn chằm chằm vào cái xe màu vàng nhạt. Xe chạy nhanh đến một nơi trống trải gần nhà tổ thì thắng gấp, xe chưa kịp dừng hẳn, Trịnh tiên sinh đã lảo đảo từ trong ghế tài xế nhảy ra ngoài, ngã xuống đất.
Trịnh tiên sinh không thèm quan tâm bản thân có bị thương hay không, cố gắng phủi mấy vết bụi trên đồ, rồi nét mặt đau thương chạy vào nhà tổ.
Mã Tiểu Linh trong lòng cả kinh, [lẽ nào bị nhà tổ gọi về sao? Tại sao mình không phát hiện điều kì lạ gì?]. Mã Tiểu Linh từ sau thân cây vọt ra, hét lớn: "Trịnh tiên sinh."
Sau vài giây, gậy Phục Ma trong tay cũng ném thẳng vào Trịnh tiên sinh. Trinh tiên sinh đang cắm đầu chạy vào nhà tổ, thì nghe được tiếng gọi của Mã Tiểu Linh, đột nhiên dừng bước, mù mờ quay đầu lại, vừa vặn bị gậy Phục Ma đập vào trán, mắt trợn trắng, cả người mềm nhũn té xuống đất.
Mã Tiểu Linh vội vàng chạy tới, ngón tay đặt ngay mũi của Trịnh tiên sinh, cảm nhận hô hấp yếu ớt của ông, liền thở phào nhẹ nhõm. Theo bản năng, nàng ngẩng đầu nhìn nhà tổ, vừa nhìn xuýt nữa nàng hồn bay phách tán.
Cánh cửa nhà tổ chẳng biết mở ra từ lúc nào, nhìn qua đường cong của cánh cửa, ngay giữa nhà, có một cái đầu của bé ngay đặt ngay ngắn trên đất. Nét mặt bé gái có vẻ rất hoảng sợ, hình như trước khi chết đã gặp cái gì đó rất đáng sợ.
Mã Tiểu Linh cảm thấy hô hấp của mình cũng đình chỉ, mùi máu tanh làm cho dạ dày của nàng không thể thích ứng được, vội vàng chạy tới một bên để ói. Đến khi dạ dày trống rỗng, không thể nôn ra được thứ gì nữa, thì mới dễ chịu một chút.
Lúc này Trịnh tiên sinh cũng yếu ớt tỉnh lại, ông xoa xoa cái trán u một cục, nhìn nhà tổ trước mặt. Vừa nhìn, thì đau đớn la lên: "Tiểu Vũ.....trời ơi! Con gái đáng thương của tôi, tại sao người chết không phải là tôi? Ông trời ơi! Tại sao ông lại nhẫn tâm như vậy."
Mã Tiểu Linh đột nhiên nghĩ đến chuyện Trịnh tiên sinh đã kể với nàng, hàng năm sẽ chết một người. [Vì thế, lần này là con gái của ông? Nhưng tại sao mình lại không cảm nhận được động tĩnh gì?]
[Không đúng, mình có nghe được, chính là tiếng thét thảm thiết của một đứa bé. Nhưng lúc đó mình tưởng là "thứ dơ bẩn" đó đang nhắc nhở mình, không ngờ là con gái của Trịnh tiên sinh.]
[Là mình không ổn, nếu mình phát hiện sớm một chút là được rồi. Nhưng cô bé đến đây lúc nào, tại sao mình không biết? Tại sao? Lẽ nào cái ánh sáng màu vàng lúc nãy là cô bé sao?] - Mã Tiểu Linh theo bản năng nhìn xung quanh tìm kiếm: [Phải rồi, là đầm nước màu đỏ, không lẽ nước bị cô bé nhuộm đỏ?]
Mã Tiểu Linh đột nhiên nhìn chằm chằm vào đầm nước, trong ao vẫn đỏ ngầu không có thứ gì cả. Lúc này, Trịnh tiên sinh ở kế bên vọt đến đầm nước, nàng không cản kịp, chỉ có thể nhìn nước trong ao cuồn cuộn. Sau vài giây, thấy Trịnh tiên sinh ôm chặt một cái xác không đầu vào lòng.
Thi thể rõ ràng mặt bộ đồ ngủ bằng lụa màu vàng nhạt. Quả nhiên, lúc nãy sương dày đặc, là để che giấu hình dáng của cô bé. [Đều là lỗi của mình, nếu như lúc đó mình chạy đến kéo cô bé, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Đều là lỗi của mình.]
Mã Tiểu Linh