Vương Quý Nhân cười nhẹ, nói: "Em gái ngoan, tự nhiên ngẩn người vậy?"
"À hả....không có gì, chỉ là đang nghĩ xem nên mua quần áo gì cho cô." - Mã Tiểu Linh vội nghiêng đầu qua chỗ khác, bước đại vào một cửa hàng. Đi qua một đống quần áo, theo bản năng nhìn vào kính. Nàng nhìn thấy bản thân, ánh mắt lưu chuyển, mang theo nét e lệ. Gương mặt này xa lạ này, làm Mã Tiểu Linh có chút sững sờ.
[Từ khi nào mình lại có nét mặt như vậy? Rõ ràng chỉ có những cô gái đang yêu mới biểu hiện sự rụt rè này thôi mà, đang yêu? Không lẽ mình yêu Vương Quý Nhân?]
[Làm sao có thể, đùa gì thế. Mình và cô ấy chỉ quen nhau mới nửa năm mà thôi, mình đâu có biết gì về cô ấy, vậy tại sao mình lại yêu cô ấy? Quan trọng nhất là, mình làm sao có thể yêu một người con gái!!!]
Mã Tiểu Linh lại nhìn Vương Quý Nhân, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp. [Làm sao đây? Mình có thể bỏ mặc thứ tình cảm này, để tiếp tục không?]
Trong lúc Mã Tiểu Linh đang suy nghĩ lung tung, Vương Quý Nhân duỗi ngón trỏ thon dài, chọt chọt chóp mũi của em ấy. Trong ánh mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng hơi cong, giọng nói cưng chìu: "Hồn em gái lại bay nơi nào à? Hay là cảm thấy ở cùng với chị, nên không muốn?"
Mã Tiểu Linh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vương Quý Nhân, chỉ thấy được đôi môi đỏ mở ra khép vào, nói cái gì cũng không biết. Thứ duy nhất hấp dẫn nàng, chính là đôi môi đỏ kia. Hình như nàng từng nghe đâu đó, người môi mỏng rất bạc tình. [Môi Vương Quý Nhân không dày, vậy cô ấy cũng sẽ bạc tình sao?]
[Không đúng, mình đang nghĩ cái gì?] - Mã Tiểu Linh chỉ thấy hôm nay bản thân có chút kì lạ, hoảng loạn dời ánh mắt, tùy ý cầm hai bộ đồ đưa cho Vương Quý Nhân. Khi cô ấy thử đồ, nàng nhìn lại nét mặt của mình, bắt đầu niệm Tĩnh Tâm chú.
Vương Quý Nhân thay xong quần áo bước ra, Mã Tiểu Linh chỉ là liếc nhẹ một cái. Cảm thấy bản thân đã bình tĩnh, lại bắt đầu dậy sóng.
Mã Tiểu Linh chưa kịp phản ứng, thì ngoài cửa truyền đến một tiếng hét: "Có yêu khí."
Yêu khí? Mã Tiểu Linh theo bản năng, sờ về phía túi của mình. Phát hiện, lần này đi dạo phố nàng không có đem theo thùng đạo cụ. [Đúng rồi, đạo cụ, chút nữa phải điện cho chú Cầu xin chút hàng.]
Một người đàn ông trung niên đi vào, hơi mập, tai to mặt bự, đầu hơi trọc, mặc đồ bình thường, dưới chân đi một đôi giày vải màu xanh. Đang nhìn Vương Quý Nhân chằm chằm, ánh mắt đầy cảnh giác.
Mã Tiểu Linh không nghĩ nhiều, bước một bước, chắn trước mặt Vương Quý Nhân, cản tầm mắt người đàn ông. Nàng ôm quyền, nhìn hắn cười nói: "Tại hạ truyền nhân khu ma Long tộc Mã thi, Mã Tiểu Linh. Chú đây vừa nói có yêu khí, vậy tại sao lại nhìn chằm chằm trợ thủ của tôi?"
"Khu ma Long tộc?" - Người đàn ông giật mình, vội vã ôm quyền nói: "Mã tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ đệ tử Bạch gia, Lưu Mãnh. Có điều, trên người trợ thủ của cô thật sự có yêu khí, yêu khí này xuất phát từ trâm cài tóc của cô ấy. Tôi có thể mượn nó rồi chúng ta nói chuyện được không?"
Mã Tiểu Linh theo bản năng nhìn cây trâm trên tóc của Vương Quý Nhân, cây trâm này có yêu khí? Quả nhiên, nàng không có Âm Dương Nhãn, không có đạo cụ thì chỉ là người bình thường.
"Quý Nhân, đi. Chúng ta đi uống càfe." - Mã Tiểu Linh vừa định bước ra khỏi cửa hàng, thì bị một chàng trai gầy gò chặn cửa, ôm quyền cười nói: "Tại hạ là đệ tử Hoàng gia, Lưu Trung. Cũng có hứng thú với trâm cài tóc của trợ thủ Mã tiểu thư đây, có thể mượn nó rồi chúng ta nói chuyện được không?"
"Lưu Trung, ngươi năm lần bảy lượt nhằm vào ta, đừng tưởng ta đây sợ ngươi." - Lưu Mãnh nóng nảy. Chính hắn vất vả lắm mới tìm được món đồ ưng ý, toàn bị Lưu Trung phá đám. Lần thì thì tốt rồi, người ta rất coi trong cây trâm cài, Lưu Trung lại chặn ngang. Hắn cảm thấy, mời được Hoàng Đại Tiên thì ngon à?
"Nực cười, tới đây cũng là vì muốn trao đổi mà đến. Dựa vào cái gì mà thứ tốt không được giành?" - Lưu Trung cười như không cười nhìn Lưu Mãnh. Bọn họ đều là người một thôn, khi đi bái Mã Tiên, ai cũng cảm thấy Lưu Mãnh hơn hắn. Kết quả, hắn có thể mời được Hoàng Đại Tiên, mà Lưu Mãnh chỉ có thể mời được nhân vật nhỏ của Bạch gia. Nhưng người trong thôn vẫn thấy Lưu Mãnh tốt hơn hắn, dựa vào cái gì?
"Thật không tiện, tôi không có hứng thú nói chuyện với các người. Cây trâm này trợ lý của tôi thích, nên sẽ không đổi." - Mã Tiểu Linh nói xong, định kéo Vương Quý Nhân rời đi.
"Mã tiểu thư, cây trâm này Hoàng Đại Tiên nói muốn lưu lại. Tôi cảm thấy, cô không nên vì một cây trâm mà làm hỏng quan hệ với Hoàng Đại Tiên." - Ánh mắt Lưu Trung chuyển động, cười nhẹ nhìn Mã Tiểu Linh, đầy khinh bỉ.
Khu ma Long tộc Mã thị, 100 năm trước từ sau khi Mã Đan Na mất đã dần dần sa sút. Đệ tử đời này, hắn chưa từng nghe nói tới. Nói đến, Khu ma Long tộc cũng giống Mã Tiên của hắn, chỉ khác là Mã thị mời Thần Long, đệ tử Mã Tiên thì mời năm vị thần tiên Liễu Bạch Hoàng thôi.
Thấy tuổi tác của Mã Tiểu Linh sẽ không phát huy được bao nhiêu uy lực của Thần Long, nếu không Hoàng Đại Tiên sẽ không yêu cầu hắn lấy cục xương này. Nghĩ vậy, Lưu Trung có chút vênh váo, nhìn Mã Tiểu Linh với thái độ xem thường. Với Mã Tiểu Linh mà nói, thì là được trời thương.
"Mã tiểu thư, tôi cũng là được Bạch lão thái thài yêu cầu. Tuy biết là mạo mụi, nếu như Mã tiểu thư đồng ý, tôi có thể để Bạch lão thái thái