"Này, sao cô còn chưa tắm?" - Mã Tiểu Linh đợi rất lâu, cũng không thấy phòng tắm phát ra tiếng nước, không vui đập cửa. Cửa không khóa, từ từ mở ra, Mã Tiểu Linh thấy cô gái bẩn thỉu kia nét mặt như gặp kẻ thù.
"Có ma." - Vương Quý Nhân căng thẳng nuốt nước miếng, cũng không dám nhìn Mã Tiểu Linh, chỉ nhìn chằm chằm vào vật trước mặt. Sợ chỉ cần nhúc nhích, thì con ma kia sẽ lao đến.
Ma? Mã Tiểu Linh vội vàng chạy vào phòng khách, mở thùng đạo cụ, mang mắt kính đặc chế, cầm gậy Phục Ma, núp một chỗ cẩn thận đi tới.
Đến phòng ngủ, lướt mắt một chút, đừng nói ma ngay cả chướng khí cũng không có. Với lại, mỗi ngày đều cung ứng cho bà cô, nếu có ma nào lọt tròng chạy vào nhà nàng, chắc đã sớm bị bà cô thu rồi. Đều do cô gái này, làm nàng giật mình.
Mã Tiểu Linh tức giận lấy kính xuống, nhìn Vương Quý Nhân nói: "Ma ở đâu?"
Vương Quý Nhân run run chỉ tay vào cái thứ gắn trên tường, ánh mắt đầy căn thẳng.
"Cô nói, cô thấy quỷ ở đây?" - Mã Tiểu Linh có chút kì lạ nhìn Vương Quý Nhân, nín cười đến run cả người. Nhìn Vương Quý Nhân gật đầu, nàng cười ha hả.
"Ha ha, thực...thực sự phục cô rồi, đây là gương Ok? Ôi, cô làm ơn đừng là một kẻ ngốc, nếu không tôi lỗ nặng rồi." - Mã Tiểu Linh bất đắc dĩ kéo Vương Quý Nhân đến gần cái gương, nhìn Vương Quý Nhân cứ tránh né cái bóng, không khỏi mở to mắt, nói: "Cô sợ cái gì? Tôi là người bắt ma, nếu cô ta dám nhào ra, tôi sẽ thu cô ta."
Ánh mắt Vương Quý Nhân lóe lên tia hiểu biết, gương? Chẳng lẽ là gương đồng? Theo Mã Tiểu Linh đi tới trước gương, ló đầu vào nhìn, một cái mặt đen thùi lùi xuất hiện trong gương. Vương Quý Nhân nhếch miệng cười, cái mặt đen thui kia cũng nhếch miệng cười theo.
Nhất thời Vương Quý Nhân không cười nữa, chỉ vào trong gương nói: "Tại sao lại như vậy, tại sao tôi lại như thế? Tại sao tôi đen thui? Không thể....nhất định có vấn đề....nhất định có vấn đề."
Mã Tiểu Linh trợn tròn mắt không kiêng nhẫn, đúng là ngốc mà. Hít một hơi, hay là trước tiên chuyện tắm rửa này giao cho chế đi.
Nghĩ vậy, Mã Tiểu Linh quyết định động thủ. Nếu không, ai biết cô gái điên điên này còn ồn ào đến mức nào? Kết quả, đóng cửa phòng tắm, không thể ý Vương Quý Nhân vẫn còn đang mất khống chế, mở vòi sen.
Ào ào ào, tiếng nước làm Vương Quý Nhân lại điên cuồng.
Mã Tiểu Linh sững sờ nhìn Vương Quý Nhân, thở dài: "Mau mau tắm đi, đầu tiên cởi đồ ra."
Vương Quý Nhân có chút nhăn nhó, Mã Tiểu Linh thầm vui trong lòng. Dù mặt bẩn thỉu, không nhìn ra màu sắc, nhưng Mã Tiểu Linh cảm giác được, bên dưới cái lớp đen thui kia đang ửng hồng.
"Nhanh cởi ra, tiền nước rất mắc đó!" - Mã Tiểu Linh trơ mắt nhìn nước nóng chảy gần một phút, nhịn không được nắm lấy quần áo cô ấy. Vẫn chưa dùng sức, mà quần áo liền rách ra, rơi xuống đất.
Mã Tiểu Linh để cô gái đứng dưới vòi sen, mặc cho nước xối lên người cô ấy. Còn nàng thì nhặt khăn tắm và quần áo, bỏ vào thùng rác.
Nếu nói cô gái này xuyên không đến, chính nàng cũng không tin. Tốt xấu gì nàng cũng kím cơm từ cõi âm, linh hồn đâu có sức mạnh đến mức đó. Nếu thật sự xuyên qua được, không lẽ người Địa Phủ không đến xử lý, chắc người đó sớm bị bãi chức rồi.
Chỉ sợ là nàng đánh người ta đến mất trí nhớ, rồi cô ấy trở nên điên điên khùng khùng. Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh cảm thấy việc khá nghiêm trọng, dù sao cũng tại nàng mà ra. Quên đi, không nghĩ nữa, đến đâu hay đến đó.
Khi Vương Quý Nhân khỏa thân xuất hiện trước mặt nàng, Mã Tiểu Linh ngẩn người. Mặc dù cơ thể vẫn còn hơi bẩn, nhưng trước ngực...cả một...đồi núi nhấp nhô.
Mã Tiểu Linh khòm lưng, che giấu ngực của mình, mặt lạnh tanh nhìn Vương Quý Nhân nói: "Đứng vào nước đi."
Nhìn Vương Quý Nhân ngoan ngoãn đứng dưới vòi sen, Mã Tiểu Linh hài lòng gật đầu. Nhìn dòng nước bẩn chảy dưới sàn, lông mày nàng hơi nhìu lại. Dơ bẩn thế này, mà không có tý mùi hôi nào, đúng là hiếm thấy.
Có điều, xem người khác tắm thật sự không tốt, Mã Tiểu Linh mặt ửng hồng, chỉ vào mấy cái chai kế bên: "Đây là sữa tắm, cái này là dầu gội, cái kia là sữa rửa mặt. Ngoài những thứ này ra, tất cả đều không được xài, biết chưa?"
Nhìn Vương Quý Nhân ngoan ngoãn gật đầu, Mã Tiểu Linh hài lòng ra khỏi phòng tắm, chút nữa sẽ lại xem. Nghĩ lại, sao thức ăn nàng gọi vẫn còn chưa tới, có lẽ nên điện thoại hối mới được. Những người này, làm ăn kém quá.
Vương Quý Nhân nhìn cửa phòng tắm chậm rãi đóng lại, ánh mắt có vẻ hiểu biết. Đi đến gương, phát hiện cái mặt đen thui đã nhạt đi, làn da trắng nõn nà từ từ hiện ra.
Vương Quý Nhân hài lòng gật đầu, xem ra chỉ là bị dơ chút xíu thôi. Đang muốn dùng phép để tẩy sạch, tự nhiên khuôn mặt lạnh lùng của Mã Tiểu Linh chợt hiện lên trong đầu. Vương Quý Nhân cụp mắt, che giấu đôi mắt đỏ của mình, nhếch khóe miệng, đưa tay lấy một ít sữa tắm, để lên người.
Cái cảm giác trơn láng làm Vương Quý Nhân thấy hài lòng, da thịt vẫn mịn màng như xưa, không tồi không tồi. Cô gái bên ngoài không biết