Ánh mắt Vương Quý Nhân lóe lên, nhưng miệng thì cười nói: "Đúng là có chút lạ, có quan trọng không?"
[Chắc là không có chuyện gì, dù sao nơi này cũng là chợ giao dịch, nên chắc sẽ có chút cổ quái mà thôi. Với lại, chợ giao dịch lớn như vậy, chắc chắn có bảo đảm, mình không cần lo lắng.]
Mã Tiểu Linh khẽ nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ. Quyết định, hay là trước tiên đưa Vương Quý Nhân đi dạo phố, nhìn xem trị an, rồi tìm hiểu nhân phẩm của ông chủ khách sạn.
Mã Tiểu Linh sửa soạn xong thì cùng Vương Quý Nhân xuống lầu, phát hiện ông chủ khách sạn bên này đang đứng cãi nhau với ông chủ khách sạn đối diện, trong cửa hàng gần đó. Người đứng kế bên thì nhìn Mã Tiểu Linh một cách vô tội.
Vương Quý Nhân liếc qua, phát hiện người đứng kế bên hình như là chủ nhà hàng gia đình, Uyển Nhi. Nhướng mày, thế giới này cũng thật là nhỏ. Thấy Uyển Nhi ánh mắt sáng ngời, rồi đi tới, Vương Quý Nhân nheo mắt nhắc nhở.
"Hai người đẹp cũng ở đây sao?" - Uyển Nhi hiểu rõ ý tứ của Vương Quý Nhân. Đi tới gần Mã Tiểu Linh chào hỏi, nhưng vẫn kéo dài khoảng cách, có chút câu nệ.
Mã Tiểu Linh hơi động, chợt nói tiếp: "Đúng vậy, chúng tôi trọ ở lầu hai, cô cũng trọ ở đây sao?"
"Ahaha, người đẹp, cô xem đi, chỗ tôi rất tốt, bạn cùng lứa có rất nhiều đề tài để nói. Đến đây, đến đây, cứ vậy vui vẻ quyết định nhé, tôi đăng ký giúp cô." - Ông chủ gầy yếu chạy nhanh như gió, không thèm quan tâm đến sự la hét của ông chủ đối diện, cầm giấy đăng ký nhét vào tay Uyển Nhi.
Uyển Nhi vô tội ngẩng đầu nhìn Vương Quý Nhân, thấy chị ấy vẫn nheo mắt, đang âm thầm đánh giá chủ khách sạn. Uyển Nhi thở dài, biết thế đã đưa Tiểu Thảo theo, nói không chừng sẽ có phúc duyên. Cô thu hồi ánh mắt, viết tên và số điện thoại để đăng ký.
"Này, hai người đẹp. Hai cô đi dạo à? Có thể cho tôi đi cùng không? Tôi tên Uyển Nhi." - Uyển Nhi thấy Mã Tiểu Linh chuẩn bị đi ra ngoài, liền bỏ lại hành lý, lên tiếng.
"Xin chào, tôi tên Mã Tiểu Linh. Cô ấy là trợ lý của tôi, Vương Quý Nhân." - Mã Tiểu Linh cười gật đầu chào Uyển Nhi, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô ấy.
Uyển Nhi được yêu thích mà sợ hãi, vội vã đưa tay nhận lấy, rồi cũng lấy danh thiếp ra trao đổi.
Vương Quý Nhân lạnh lùng nhìn màn chào hỏi trước mắt, im lặng rời đi, như có như không gật đầu chào ông chủ khách sạn.
Mã Tiểu Linh thấy trên danh thiếp đẹp đẽ chính là nhà hàng đã từng ăn qua, thốt lên: "A, quán này tôi từng ăn qua, đồ ăn rất ngon."
"Hử, thật chứ? Vậy lần sau đến, tôi sẽ chiêu đãi cô thật tốt."
"Ok! Không ngờ Uyển Nhi cũng là người trong nghề, không biết cô thuộc môn phái nào?" - Mã Tiểu Linh có chút ngạc nhiên. Đi lâu như vậy cũng biết một chút giá cả thị trường, có rất ít phụ nữ chọn cái nghề quanh quẩn cùng âm khí này.
"Ách.....cái này, ờ thì, tôi là yêu." - Uyển Nhi cười, nói ra thân phận rất dễ dàng. Dù sao cũng chả có gì, trong chợ giao dịch cũng có yêu hóa hình người, chỉ cần giữ đúng khuôn phép, thì người tu đạo sẽ không tùy ý tàn sát hay thu phục.
Mã Tiểu Linh nghe mà giật mình, che miệng hét lên. Chợt thấy mình thất thố, cười lúng túng: "Thật không phải, tại tôi......tôi.....chưa từng......cái này..."
"Có phải tôi thẳng thắng quá không?" - Uyển Nhi nối tiếp lời Mã Tiểu Linh.
"Ách, ha ha. Chợ giao dịch có rất nhiều thú yêu như cô xuất hiện sao?" - Mã Tiểu Linh bất giác kéo giãn khoảng cách với Uyển Nhi.
"Ừm, thì cùng nhau tồn tại thôi. Tài nguyên để tu luyện càng lúc càng ít, có vài thứ chỉ tác dụng với yêu thú, có vài thứ chỉ có con người mới dùng được. Vì thế, chợ giao dịch chính là do con người và yêu thú cùng chuẩn bị. Chắc cô lần đầu tiên đến, cho nên không biết."
Mã Tiểu Linh nghiêm đầu trầm tư, lúc này mới cười đưa tay ra với Uyển Nhi nói: "Thật không phải, làm quen lại lần nữa nhé. Tôi tên Mã Tiểu Linh, đời sau của Khu Ma Long Tộc."
Uyển Nhi cúi đầu nhìn bàn trắng, do dự một chút, rồi liều lĩnh nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Vương Quý Nhân, run sợ bắt tay với Mã Tiểu Linh: "Uyển Nhi, nguyên hình là Hươu Sao."
"Àh phải rồi, ông chủ khách sạn cũng là yêu, nhưng ở đây ông ấy sẽ không có uy hiếp gì đâu. Dù sao yêu thú cũng không chủ động trêu chọc con người." - Uyển Nhi tốt bụng nhắc nhở Mã Tiểu Linh.
"Cái gì?" - Mã Tiểu Linh cất cao giọng, yêu thú hóa người làm sao có thể tùy tiện để người ta thấy được? Trong lòng nàng vẫn chưa thể chấp nhận Uyển Nhi là yêu, bây giờ lại nói ông chủ khách sạn cũng là yêu. Thời nay yêu thú hóa người không còn đáng giá nữa sao?
[Không đúng, Uyển Nhi và ông chủ khách sạn đều là yêu thú, nhưng mình lại không cảm giác được, là sao? Chẳng lẽ thực lực cách xa nhiều lắm sao? Hay là còn nguyên nhân khác?]
"Ha ha, Mã tiểu thư đang không hiểu tại sao, lại không nghe được khí tức của chúng tôi sao?" - Uyển Nhi che miệng cười, nhưng vẫn rất sẵn lòng giải thích: "Bình thường mà nói, thực lực yêu thú quá cao, nên cô không thể cảm giác được. Ví dụ như cương thi, nếu tu luyện tới mức độ nhất định, cũng có thể hiên ngang đi dưới ánh nắng mặt trời. Ở đây, yêu thú đã thu lại khí tức trên người, với lại cô cũng không lấy