Vương Quý Nhân ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Linh, mặc kệ cô ấy kéo nàng đi ra ngoài, rồi thầm liếc mắt ra hiệu cho Uyển Nhi. Uyển Nhi hiểu rõ, vội vàng cầm lấy chiếc nhẫn. Khi ra đến bên ngoài, chờ vách đá đóng lại, Uyển Nhi mới thở nhẹ, đưa nhẫn cho Mã Tiểu Linh.
"Tiểu Linh, chiếc nhẫn này dù có lục tung khắp Trung Hoa cũng tìm không thấy. Cô chắc rằng không lấy?"
"Uyển Nhi, nếu đồ tốt như vậy, sao ông ấy lại cho tôi? Tôi với ông ta không thân không thích, cái này quá quý, tôi càng không nhận."
Uyển Nhi cười, lắc đầu, thật hết cách: "Cô cho rằng ông ấy thật sự muốn cho cô sao? Chỉ là tôi với ông ta đánh cược, tại vì thua nên ông ta mới đưa cái nhẫn này cho cô."
"Đánh cược cái gì?" - Mã Tiểu Linh không tin.
"Đây là bí mật, cô không thấy nét mặt không tình nguyện của ông ta sao? Cô yên tâm, đánh cược là chuyện của tôi với ông ấy. Nếu sau này ông ta dám làm gì nguy hại đến cô, tôi nhất định đánh ông ta đến cha mẹ nhận không ra luôn." - Uyển Nhi cười thầm. Lời này dù chính cô nói ra, nhưng đấu với Thường Thiên Khánh dễ gì thắng nỗi. Có điều nếu ở cạnh nhau, thì nói lớn chút cũng không sợ.
"Cô đánh thắng ông ta sao? Lẽ nào cô cũng là Yêu Vương?" - Mã Tiểu Linh thốt lên ngạc nhiên.
Uyển Nhi nhún vai, xoay người, không nói nữa. Vương Quý Nhân lấy lại cái nhẫn, bất chấp đeo vào ngón tay Mã Tiểu Linh
Nhìn chiếc nhẫn thuận lợi trượt vào ngón giữa, Vương Quý Nhân lúc này mới cười: "Ừ, đẹp lắm. Hử? Sao mặt em đỏ vậy?"
"Ai cần cô lo, ai cho phép cô tự ý đeo nhẫn cho tôi? Tôi không thích." - Mã Tiểu Linh tức giận nhìn Vương Quý Nhân, định tháo nhẫn xuống. Không ngờ, chiếc nhẫn đột nhiên đâm vào ngón tay nàng, đau buốt. Khi nhìn lại, phát hiện bên trong chiếc nhẫn mơ hồ thấy được màu đỏ sậm. Một lúc sau, trên ngón tay nàng có thêm một vòng sáng bao quanh.
Mã Tiểu Linh trong lòng e sợ, một lúc nữa có một không gian thật lớn mở ra trước mặt nàng. Trong này rất lớn, so với nhà nàng còn lớn hơn. Mã Tiểu Linh nhìn thùng đạo cụ trong tay mình, rồi đặt nó ngay ngắn vào một góc của Không Gian Giới Chỉ.
Mã Tiểu Linh thu nhẫn, xoay vài vòng, phát hiện người nhẹ như chim. Ngón giữa ngoại trừ trọng lượng của chiếc nhẫn, thì không có gì cả. Nàng vui vẻ, liền đem tất cả đồ trong tay Vương Quý Nhân bỏ vào, cười thầm. [Ai da, đồ tốt thật đó. Cũng may Uyển Nhi giúp mình đem ra, nếu không chắc hối hận chết mất.]
[Cho dù Thường Thiên Khánh có âm mưu mình cũng không sợ. Sợ cái gì chứ, có gì đáng sợ chứ. Bất quá đến lúc đó, cứ dọn đồ chạy trốn, có Không Gian Giới Chỉ trên tay, mình có thể đem theo bất cứ thứ gì, không còn sợ chuyện xảy ra bất ngờ. Còn gì phải lo chứ?]
[Hèn gì, thời nay thịnh hành dùng thử. Quả nhiên, chỉ cần một lần dùng liền phát hiện rất tốt.] - Mã Tiểu Linh không thể khép miệng được, quay đầu nhìn vách đá, rồi kéo Vương Quý Nhân lên dây xích, vừa đi vừa giục: "Đi nhanh chút, nếu không Thường đại ca đổi ý bây giờ. Nhanh lên."
Ba người vội vã từ núi Nga Mi trở về thành phố S, bùa lúc trước xin chú Cầu cũng được gửi đến. Mã Tiểu Linh đem mọi thứ để hết vào trong chiếc nhẫn.
Từ lúc đeo chiếc nhẫn này, Mã Tiểu Linh vẫn cười mãi không thể khép miệng. Đến khi phát hiện, chỉ cần là đồ không có sự sống đều có thể bỏ vào nhẫn, thì nàng rất hài lòng. [Thế này, không phải mình sẽ tiết kiệm được mấy trăm tệ tiền phí đậu xe hàng tháng rồi sao? Hơn nữa không lo xe bị phá hay bị trộm. Ôi~~~ càng nhìn nó càng hài lòng.]
"Này, Uyển Nhi, cô biết chỗ nào bán xe không? Tôi muốn mua một chiếc, lần này ở lâu nên cần dùng đến." - Dù sao không gian rất lớn, có thể bỏ nguyên chiến xe vào. Mã Tiểu Linh không cần lo lắng phí vận chuyển.
"Tiểu Linh muốn mua xe gì?"
"Mitsuoka Orochi, tôi đã muốn mua rất lâu rồi. Mau mau, đi liền đi." - Mã Tiểu Linh liền nói lên chiếc xe nàng thích. Lúc trước thất nghiệp, nàng đã rất thích chiếc xe này, chỉ là túi tiền không đủ. Hiện giờ có tiền, không mua thì đợi khi nào?
[Orochi?], Vương Quý Nhân sâu xa nhìn Mã Tiểu Linh. [Chẳng lẽ thời nay có thú cưỡi à? Vì sao mình chưa từng thấy?]
Khi đến tiệm xe, Vương Quý Nhân mới biết nó không phải là con Đại Xà. Mím môi thầm nghĩ, cũng may lúc nãy không nói gì, nếu không mất mặt chết.
Có điều, ngoại hình chiếc xe này nhìn không tệ. [Chẹp, ánh mắt của Mã Tiểu Linh đúng là rất được. Còn nhớ cái xe tên Volkswagen Beetle gì đó của em ấy, cũng là tên một loại con trùng gì đó ấy nhỉ? Bây giờ lại thích chiếc xe con rắn này? Làm sao giống như thích động vật vậy nhỉ? Có điều, chiếc Orochi này đẹp hơn chiếc Volkswagen Beetle kia nhiều.]
Mã Tiểu Linh cười híp mắt thử xe, một lúc rồi đi xuống, điều chỉnh kính chiếu hậu, vỗ vỗ thân xe, vui vẻ trả tiền. Vừa chuẩn bị lên xe, Vương Quý Nhân liền cười nói: "Chị có thể lái thử không?"
"Hử? Cô cũng có hứng thú à? Đây, chìa khóa, cô lái về đi." - Mã Tiểu Linh sảng khoái đưa chìa khóa cho Vương Quý Nhân, quay đầu nói với Uyển Nhi: "Uyển Nhi, cùng nhau về chứ?"
Uyển Nhi khẽ nhìn Vương Quý Nhân một chút, cười nói: "À, hai người về trước đi, tôi còn chút việc."
"À, vậy chào nhé, gặp sau."
"Ừm, bye."
Xe được thiết kế hơi thấp, có hai chỗ ngồi. Vương Quý Nhân vừa lên xe, Mã Tiểu Linh liền đưa tay sờ sờ tay lái, nóc xe từ từ mở ra. Khoảng vài giây, trong xe sáng