[Ôi!! Sao muốn về nhà cũng không yên vậy?] - Mã Tiểu Linh âm thầm thở dài, nhưng nàng không biết. Người đã thoát ly khỏi lục giới như nàng mà nói, máu thịt của nàng giống như thịt của Đường Tăng vậy. Nếu không phải nàng có chút đạo hạnh, làm bọn yêu quái không dám ra tay, thì đã sớm bị nuốt vào bụng trở thành chất dinh dưỡng rồi.
Trong thang máy có một ít oán khí ở trên đầu Mã Tiểu Linh, xem ra tối nay không được yên rồi.
Mã Tiểu Linh vẽ bùa vào lòng bàn tay, giơ lên, hét: "Long Thần nghe lệnh, trong lòng bàn tay cho ta mượn pháp. Trừ Tà!"
Một ánh chớp thật nhỏ phá vỡ hắc ám, chỉ nghe bên tai truyền đến lít nha lít nhít âm thanh. Sau một lúc, đèn tháng máy sáng lên, thang lại chuyển động từ từ đi xuống. Mã Tiểu Linh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lấy ra bình xịt máu chó, xịt vào bốn góc thang máy.
Những chỗ này không dễ thấy, nhân viên làm vệ sinh cũng sẽ không chú ý những góc đó. Chỉ cần để máu cho đen ba ngày, thì oán khí trong thang máy sẽ hoàn toàn tiêu tán. [Không ngờ, mình cũng là công dân tốt.] - Mã Tiểu Linh bật cười lắc đầu, sau đó đi ra khỏi thang máy.
Giữa bầu trời đầy sau, có một vầng trăng lưỡi liềm đang treo lơ lững. Tình cờ sẽ có những có chim nhỏ bị hoảng sợ, bay đi, rồi lại yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh râm rang của những chú côn trùng trong vừa. Bảo vệ đã sớm vào trong nơi nghỉ ngơi của công nhân viên ngủ say như chết, Mã Tiểu Linh rón rén đi ra cửa, ai oán đứng trước cửa nhìn đường lớn trống rỗng.
[Trễ thế này một chiếc xe cũng không thấy, chắc phải tìm khách sạn gần đây ngủ tạm một đêm.]
"Tiểu Linh."
Giọng nói làm Mã Tiểu Linh giật mình, xoay người đã nhìn thấy Vương Quý Nhân đang dựa vào thân cây, lẳng lặng nhìn mình. Ánh trăng rơi xuống, bị những tán cây cản lại. Dưới tàn cây, ánh sáng ngưng đọng, Vương Quý Nhân đứng nơi trăng soi sáng nhất, nếu nàng không lên tiếng sợ Mã Tiểu Linh cũng không biết nơi này có người.
"Quý Nhân, cô......Sao cô ở đây?" - Mã Tiểu Linh nhìn Vương Quý Nhân từ từ đi đến. Đối diện với ánh mắt quan tâm kia, nàng cảm thấy mặt nóng bừng, vội vàng nghiêng đầu làm bộ nhìn đối diện, trong miệng rầm rì: "Không có xe sao đến được đây? Kì lạ."
[Mã Tiểu Linh, ngươi có thể có tiền đồ chút được không? Nhìn một chút cũng đâu có thai, ngươi lại còn có ý đồ không tốt. Vương Quý Nhân từ chối ngươi, thì cô ấy mới là người ngại mới đúng. Nhìn xem, cái dáng vẻ không tiền đồ của ngươi. Thua người không thua trận, mau trở lại bình thường ngay!]
"Chị đến đón em." - Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh không chớp mắt. [Tại mình không biết nói chuyện khéo léo. Tuy rằng Mã Tiểu Linh đang cười hì hì, nhưng ánh mắt không gạt được mình.]
"Cô........Đã trể thế này, cô không cần đón. Ủa mà sao cô biết tôi ở đây?" - Mã Tiểu Linh nghi ngờ nhìn Vương Quý Nhân.
"Uyển Nhi nói cho chị biết." - Vương Quý Nhân lẳng lặng nhìn Mã Tiểu Linh, thầm nghĩ. [Đâu thể nào nói là mình ẩn thân đi theo người ta được, việc này đành để Uyển Nhi làm bia đỡ đạn vậy.]
"À, cái này.......Vậy chúng ta về thôi." - Thấy Vương Quý Nhân đi đến, hình như còn muốn kéo cánh tay mình. Não Mã Tiểu Linh nóng bừng, vội vã cất bước né ra, đi thẳng không quay đầu lại.
Vương Quý Nhân cắn môi dưới, trong lòng đủ thứ mùi vị lẫn lộn. Bất lực thả tay xuống, rập khuôn bước phía sau Mã Tiểu Linh, im lặng nhìn bóng lưng thon dài ấy.
[Mình đã thay đổi rồi. Từ lúc nào mình đã để ý đến cảm xúc của Mã Tiểu Linh vậy? Nếu đổi là người khác, dám đối xử với mình như vậy, thì đã sớm tan thành tro bụi.] - Vương Quý Nhân cảm giác có chút buồn bực trong lòng.
Một lần nữa muốn đưa tay kéo Mã Tiểu Linh, lại bị Mã Tiểu Linh né tránh. Vương Quý Nhân rốt cục nhịn không được, cụp mắt, kiềm chế sự tức giận trong lòng, lạnh lùng quát: "Đứng lại."
Mã Tiểu Linh cảm thấy cả người phát lạnh, giống như đang ở giữa trời hè chói chang, bị một thùng nước đá xối thẳng vào mặt. Lúc này, không biết lại sao cơ thể nàng khẽ run, trong lòng đầy sợ hãi. Sự sợ hãi này làm nàng thấy hoang mang, cảm giác này nàng hiểu. Những lần đụng phải đối thủ mạnh, nàng luôn có cảm giác cận kề sinh tử.
Hình như Vương Quý Nhân đã biến thành thợ săn, mà nàng chính là con mồi đang run rẩy không dám nhúc nhích. [Sao trên người Vương Quý Nhân lại có khí thế đáng sợ như vậy? Loại khí thế này nếu không phải đứng ở trên cao rất lâu, thì sẽ không bao giờ có.]
[Ngay cả Phương tiên sinh, dù ông ta cũng có khí thế cao làm mình cảm thấy ngột ngạt, nhưng mình không thấy sợ.]
Những suy nghĩ này chỉ trong chớp mắt, chỉ là trong chớp mắt cảm giác nguy hiểm cũng biến mất, [không lẽ là ảo giác?] - Mã Tiểu Linh nghiêng đầu suy nghĩ, phát hiện gió có chút lạnh. Duỗi tay lau trán, phát hiện mồ hôi đã chảy ròng ròng.
Quay lại nhìn Vương Quý Nhân, lại phát hiện Vương Quý Nhân cụp mắt không thèm nhìn mình. Nét mặt lạnh lùng đó đang rõ ràng đang cảnh cáo Vương Quý Nhân, "chị đây tức rồi đó, mau tới đây dỗ dành đi."
Mã Tiểu Linh cau mày đi tới, cách Vương Quý Nhân hai bước chân, lời nói không kiên nhẫn: "Cô lại làm sao?"
"Em đồng ý với chị một chuyện. Bất luận có chuyện gì xảy ra, em phải trước sau như một tin tưởng chị và.......yêu chị." - Vương Quý Nhân hơi ngẩng đầu, lặng lẽ