Mã Tiểu Linh nhướng mày, bực mình chỉ vào mắt kính dưới đất nói: "Đây là mắt kính thần quái, do tôi mới nghiên cứu ra, chỉ có một cái thôi đó!"
"Cô.....Cô giúp tôi đi. Tôi biết cô là người có bản lĩnh, van xin cô, giúp tôi có được không?" - Một người đàn ông, lại co quắp ngồi trên đất khóc lóc van xin như một đứa bé. Những người đi đường liếc mắt nhìn, ánh mắt này làm Mã Tiểu Linh chịu không nổi.
"Tôi lấy tiền rất cao." - Mã Tiểu Linh nhìn Lý Gia Thụy, cười như hồ ly.
"Tiền không thành vấn đề." - Lý Gia Thụy vừa nghe Mã Tiểu Linh đồng ý giúp, vội vàng lau nước mắt bò dậy. Người làm ăn phải khôn khéo, tài sản thì rất nhiều, nhưng nếu không còn mạng, thì làm sao hưởng?
[Đồ Tư Bản Chủ Nghĩa ác độc], Mã Tiểu Linh thầm chửi, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười. Sợ Lý Gia Thụy thấy phản cảm, nên nàng quay lưng, trong lòng suиɠ sướиɠ nói: " 5 triệu."
"Được." - Lý Gia Thụy gật đậu liên tục.
Mã Tiểu Linh thầm mừng trong lòng, hắng giọng rồi mở miệng nói tiếp: "5 triệu chỉ là tiền xăng, còn lại là tiền đạo cụ, bao gồm cả cái kính bị hỏng này."
"Tôi cho cô 10 vạn, cô giúp tôi giải quyết nó." - Lý Gia Thụy vung tay phóng khoáng.
"Thành giao." - Mã Tiểu Linh cười híp mắt, bắt tay với Lý Gia Thụy, nói tiếp: "Trước tiên cọc trước 5 triệu, số còn lại giải quyết xong thì trả một lần."
"Không vấn đề, tôi sẽ ký séc cho cô. Nhưng chi phiếu ở trong nhà, cô có thể ra tay không?" - Lý Gia Thụy sốt sắng, nuốt nước miếng một cái, cẩn thận nhìn Mã Tiểu Linh. Một cô gái trẻ như vậy, nhìn thế nào cũng không giống bắt được quỷ. Mặc dù ông ra tay rất phóng khoáng, nhưng giống như bị lừa, chứ không phải tình nguyện.
Mã Tiểu Linh nhếch môi, thầm nghĩ, [xem ra thế này không đủ hù ông Lý Sinh này]. Nàng nhìn Lý Gia Thụy gật đầu, ngồi xổm xuống, mở thùng đạo cụ. Vừa chuẩn bị lấy bùa ra, thì ánh mắt bị mảnh vỡ của kính hấp dẫn. Trên mãnh kính vỡ hiện lên hình ảnh một đứa bé đang trừng mắt nhìn nàng, thậm chí miệng còn chải đầy nước dãi, cái tay bụ bẫm duỗi ra trên đầu nàng.
Mã Tiểu Linh rùng mình, quất gậy Phục Ma vào nó. Rõ ràng trước mắt chỉ là không khí, mà cứ như đánh trúng cái gì đó. Oành một tiếng, sau một giây, một tiếng thét chói tay xuyên thẳng vào tai.
Mã Tiểu Linh lập tức bịt tai lại, nhìn thấy Lý Gia Thụy ôm đầu, gương mặt đau đớn. Hoảng hốt tìm kiếm Vương Quý Nhân, nhìn thấy cô ấy đứng cách đó không xa, đang mờ mịt nhìn nàng. Lòng thả lỏng, một giây tiếp theo bả vai đau nhói, nghiêng đầu nhìn, thấy năm cái hố nho nhỏ, máu tươi đang trào ra không ngừng.
Có lẽ vì máu của Mã Tiểu Linh, nên không khí càng lúc càng nặng. Mã Tiểu Linh hơi phiền, tiếng thét đó làm tai nàng chịu không nổi. Xem ra, nàng có vẻ khinh địch rồi. Đưa tay lấy một ít máu ở miệng vết thương, vẽ bùa chú vào lòng bàn tay. Vì không có mắt kính, nên nàng không biết tiểu quỷ đó đang ở đâu.
Tiếng thét im bặt, một tiếng hừ nhẹ vang lên. Đứa bé nhăn nhó phóng đến gần Vương Quý Nhân, nhe răng trợn mắt muốn thị uy. Nhìn Vương Quý Nhân bình tĩnh, nó lại nhìn về phía Mã Tiểu Linh.
Âm thanh khó chịu đột nhiên ngừng, Mã Tiểu Linh xoa xoa lỗ tai, ánh mắt chuyển động. Nhịn đau, đi đến hộp đạo cụ. Bước đi lảo đảo, hình như có hơi lo sợ, làm đứa trẻ thấy vui vẻ.
Mã Tiểu Linh vừa chạm tay vào hộp đạo cụ, thì sau lưng truyền đến làn khí lạnh. Nhếch miệng cười, cầm lấy la bàn nhỏ trong hộp, một tay khác chắp sau lưng, nói: "Long Thần nghe lệnh, trong lòng bàn tay cho ta mượn pháp, Trừ Tà!".
Một chiêu tung ra, Mã Tiểu Linh vội vàng xoay người nhìn vào la bàn, thấy kim la bàn chỉ ngay trước mặt mình. Mã Tiểu Linh không nói hay lời, lần nữa đánh tới.
Đuổi được đứa bé, không khí xung quanh chợt lạnh lẽo. Nếu mắt kính của Mã Tiểu Linh không bị vỡ, thì có thể nhìn thấy hắc khí trên nóc nhà, đang ngưng tụ.
Khắp nơi vang lên tiếng con nít đang cười "kha kha", la bàn trong tay Mã Tiểu Linh không ngừng chuyển động. Mã Tiểu Linh nhướng mày, đây không phải chuyện tốt. La bàn này là loại đặc chế, xuất hiện hiện tượng này chỉ có hai khả năng. Một là đứa bé đang bay xung quanh nàng, hai là đứa bé làm từ trường xung quanh thay đổi, nên la bàn mất linh.
Nếu là cái thứ nhất, thì tiêu diệt nó chỉ là vấn đề thời gian. Nếu như thứ hai, thì có chút nguy hiểm. Nét mặt Mã Tiểu Linh trở nên nghiêm túc, thu gậy Phục Ma treo bên hông, buông lỏng tay, la bàn trong tay rơi xuống, mũi chân nhếch lên, đón được la bàn. Sau đó, nhẹ nhàng đặt la bàn xuống mặt đất, tay trái giơ cao, cảnh giác.
"Ha ha ha.....kha kha.." - Tiếng cười xung quanh có chút chân thật. Mã Tiểu Linh nhìn lại, chẳng biết lúc nào mà tiểu quỷ đó đã khống chế được thân thể của Lý Gia Thụy, đang bước đến gần Mã Tiểu Linh. Chỉ là bước chân cứng ngắc, còn lảo đảo, mỗi bước đều đi rất chậm.
Đây là do không quen điều khiển thân thể. Mã Tiểu Linh đưa tay cầm một lá bùa, dính một ít máu của nàng, hướng về Lý Gia Thụy: "Long Thần nghe lệnh, Phong Thần mượn pháp, Cửu