"Ớ, Uyển Nhi không ăn cơm sao?" - Mã Tiểu Linh nghi hoặc nhìn chén đũa đã dọn xong, nhưng Uyển Nhi một đi không trở lại.
[Hừ, bản vương đang nổi nóng, em ấy làm sao dám vuốt râu hùm] - Vương Quý Nhân coi như không có gì xảy ra, cầm đũa gắp một ít rau để vào chén Mã Tiểu Linh: "Ăn đi, kệ họ."
Mã Tiểu Linh vừa đưa đồ ăn vào miệng, thì điện thoại trong túi vang lên. Vội vàng nuốt xuống, lấy điện thoại ra nhìn, lại là Phương tiên sinh. Mã Tiểu Linh lấy khăn giấy lau miệng, nhận điện thoại, nói: "Phương tiên sinh."
"Tiểu Linh, tiền lần trước tôi đã chuyển vào tài khoản của cô, cô kiểm ra thử nhé."
"Được, cảm ơn Phương tiên sinh."
"Thế.....Tiểu Linh, giờ cô có rãnh không?"
"Phương tiên sinh đừng ngại, có việc cứ nói thẳng."
"Một trường học trong khu vực tôi quản lý xảy ra chút chuyện, dù bên điều tra đã nói là tự sát, nhưng dù sao cũng là trường học, nên tôi hi vọng cô có thể tới đó xác nhận lại. Tất nhiên, nếu không có gì, tôi cũng sẽ trả thù lao tương ứng. Hi vọng Tiểu Linh sẽ vì an nguy của học sinh, mà đến đó một chuyến."
Mã Tiểu Linh nhận lời rồi cúp điện thoại, đờ người nhìn bàn cơm trước mặt. [Không biết tại sao, Phương tiên sinh vừa nhờ vả, thì mình có linh cảm không lành. Hình như chuyện này không đơn giản.]
Ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa, nghiêm túc đi lên lầu. Vương Quý Nhân nhìn Mã Tiểu Linh biến mất sau khúc quanh, ánh mắt lóe sang, tay siết chặt. [Không lẽ là ý chí của Nữ Oa nương nương? Bất luận thế nào, mình vạn lần không để Mã Tiểu Linh rơi vào nguy hiểm.]
[Mình muốn nuốt nội đan của Ba Xà, nhưng trong vòng vài ngày không thể vận yêu khí, việc này không thể lỗ mãng. Xem ra, phải tìm thời gian thích hợp mới được.]
Vương Quý Nhân yên lặng đẩy chén ra, đứng dậy đi tới vườn hoa. Nơi này do Uyển Nhi chăm sóc rất cẩn thận, nên có một chút linh khí. [Vết thương trên vai mình vẫn chưa lành hẳn. Có điều, nửa chén xà đảm Mã Tiểu Linh bảo uống vẫn có chút công hiệu, chỉ chưa đủ thời gian.]
Vương Quý Nhân lẳng lặng nằm trên ghế quý phi, nhắm mắt điều tức, vận yêu lực để điều trị vết thương. Miệng vết thương xuất hiện những sợi tơ quấn quanh. [Nếu không phải mình mạnh, thì đã bị tử khí nuốt chửng mất cả mạng. Diêm La chân quân, hừ. Nếu không phải có Hương Nhi bên cạnh ngươi, thì bản vương nhất định cho ngươi hồn bay phách tán.]
Mã Tiểu Linh về phòng, liền mở Không Gian Giới Chỉ ra, nhìn vào một chút, rồi gọi điện thoại.
"Chú Cầu, Tiểu Linh nè."
"Tiểu Linh à, cháu ở đó có khỏe không?"
"Chú Cầu, chú còn nhớ Tê Cừ cháu đã từng kể với chú không? Cháu lần theo, rốt cục đã điều tra được người phía sau, cũng là Thượng Cổ Thần Thú, nó là Ba Xà. Thế nhưng khi vừa nhìn thấy cháu, nó liền bỏ chạy. Đến khi cháu tìm thấy nó, thì nó đã bị người ta đánh chết rồi. Hơn nữa còn bị Yêu Vương của thành phố S, Thường Thiên Khánh, Hồ Tam Thái Gia nuốt mất rồi."
"Cái gì? Lại xuất hiện một Thượng Cổ Thần Thú nữa sao? Từ lúc nào mà Thượng Cổ Thần Thú mọc ra như nấm thế. Khoan đã, tại sao nó thấy cháu lại bỏ chạy? Cháu dẫn theo ai khi gặp nó?"
"Cháu đi một mình."
"Cháu......một mình mà dám tới đó à. Cháu thiệt là, bà cô đã bảo ta phải chăm sóc cháu thật tốt. Vậy mà.....cháu......."
Mã Tiểu Linh vội cắt ngang chú Cầu: "Được rồi chú Cầu, cháu chỉ muốn hỏi chút chuyện liên quan đến Yêu giới thôi."
"Từ rất lâu Yêu giới đã bị phá hủy, vì thế chú mới nghi ngờ Tê Cừ không biết là thật hay giả. Có điều, sao cháu lại quen biết với mấy tên Yêu Vương đó vậy? Cháu phải biết, người yêu khác biệt, yêu vốn tà ác, cháu tuyệt đối không được mê muội."
"Cháu biết mà chú Cầu. Trời cũng trể rồi, chú nghỉ ngơi sớm đi." - Mã Tiểu Linh thở dài một hơi. Vốn định hỏi một chút chuyện từ chú Cầu, ai biết là bị giáo huấn thế này.
"Không được cúp máy. Tiểu Linh, cháu nhớ kỹ lại, khi cháu gặp Ba Xà, thì hắn có gì lạ không? Nó nhìn thấy cháu rồi bỏ chạy, chỉ có thể nói lên, lúc ấy có ai đó đang lén đi theo cháu. Ba Xà tính cách giảo hoạt, nó khẳng định hai người cùng phe, nên sẽ lựa chọn tách hai người ra. Tiểu Linh, cháu nhớ cẩn thận."
"Chú Cầu, cháu biết mà. Cảm ơn chú."
"Được. Ngày mai chú sẽ gửi cho cháu thêm ít lá bùa, nhớ trả tiền đó. Vậy đi, cái bộ xương già này cũng không thể thức quá lâu, cúp đây. Bye bye!"
Mã Tiểu Linh yên lặng nghe tiếng tút tút trong điện thoại, một lúc lâu mới ném điện thoại đi chỗ khác, ngã xuống giường, tâm trạng lên xuống. [Khi mình thấy Ba Xà có gì lạ à? Phải rồi, hình như hắn lảng tránh vấn đề của mình. Không đúng, không phải lảng tránh, mà nó không phải đang nói chuyện với mình.]
Mã Tiểu Linh giật mình. [Nó không nói chuyện với mình, vậy thì nói với ai? Nếu có người tu luyện đến mức ẩn thân theo sau mà mình cũng không biết, vậy cái mạng nhỏ này sẽ có thể chết bất cứ lúc nào]. Mã Tiểu Linh hít vào ngụm khí lạnh, khi lấy lại tinh thần mới biết cả người toàn mồ hôi.
Tắm xong lại nằm trên giường xuất thần, ánh trăng bên ngoài đang soi sáng phòng ngủ của Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh nhìn trăng ngoài cửa sổ, có chút buồn bực. Nàng không thích cuộc sống bôn ba khắp nơi, còn mệt mỏi thế này. Dưới cái nhìn của nàng, ba năm rồi lại ba năm, cứ vất vả mãi, không biết chừng nào mới khá hơn được.
[Không được, phải dưỡng lại da mặt thôi.] - Mã Tiểu Linh định đứng dậy, thì bụng đau nhói không thể đứng thẳng được, lại ngã xuống giường, bụng càng lúc càng đau. Mã Tiểu Linh nắm chặt chăn, muốn gọi ai đó, nhưng lại không có sức để mở miệng.
Từng