Đêm lạnh như nước, trời vào thu về đêm không khí se lạnh, huống chi thành phố S lại thuộc địa hình lòng chảo, trời càng thêm lạnh. Vương Quý Nhân khoác lên cái chăn mỏng, hai tay thả lỏng bên hông, lẳng lặng đứng trong vườn hoa, nhìn cứ như một pho tượng. Mái tóc dài tùy ý buông phía sau, môi nhếch lên, ánh mắt nhìn xa xăm.
Cái ghế quý phi đặt trong vườn hoa của nàng, bây giờ đã bị sương thấm ướt, từng hạt sương chậm rãi đọng lại, rồi lăn dài từ ghế quý phi rơi xuống đất.
Không khí ẩm ướt như bị trộn với bột mì, biến đổi rồi đọng lại. Bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ, ngay cả côn trùng cũng lười biếng kêu vang.
Uyển Nhi run rẩy quỳ phía sau Vương Quý Nhân, hạ cơ thể đến mức thấp nhất, bày ra tư thế thuần phục. Có trời mới biết, cô đang cắn răng dùng kết sức bình sinh để áp chế sự sợ hãi trong lòng. Nỗi sợ này làm cô tuyệt vọng, ngay cả ý muốn chạy trốn cũng không dám có. Rõ ràng trước mặt chỉ có mỗi Vương Quý Nhân, mà Vương Quý Nhân cũng không hề nhìn cô một cái, nhưng cô lại có cảm giác như bị một đàn sư tử vây quanh.
Không phải một con, mà là một đám, cô có thể cảm nhận được từng đôi mắt màu xanh lục ánh lên sự hung ác. Loại uy hiếp này làm cô không thể động đậy, bởi vì chỉ cần cô có ý muốn bỏ chạy, thì ngay lập tức sẽ bị xé xác.
Vương Quý Nhân im lặng đứng giữa trời đêm, đến khi có một giọt sương đọng lại rồi trượt dài trên trán, thì mới phục hồi tinh thần muốn trở về phòng. Liếc mắt, nhìn thấy Uyển Nhi vẫn quỳ rạp dưới đất không dám nhúc nhích.
Vương Quý Nhân lạnh lùng ngẩng đầu, giống như một vị vua từ cao nhìn xuống. Dùng ánh mắt lướt nhẹ qua Uyển Nhi, rồi xem như không có gì đi khỏi vườn hoa.
Thấy Vương Quý Nhân muốn trở vào phòng khách, Uyển Nhi mới run rẩy lên tiếng: "Yêu Vương........"
Vương Quý Nhân im lặng đứng tại chỗ, không quay lại, chỉ là đứng đó chờ Uyển Nhi giải thích.
"Xin Yêu Vương trách phạt." - Uyển Nhi không dám ngẩng đầu nhìn Vương Quý Nhân, chỉ nghiêng đầu một chút rồi lại dập đầu xuống nền đất ướŧ áŧ.
Vương Quý Nhân híp mắt, một vệt hàn khí lóe lên, khí tức nguy hiểm lập tức phát ra, xoay người đánh một chưởng vào không khí. Không quan tâm đến Uyển Nhi thế nào, chỉnh chăn lại rồi quay đầu đi lên lầu.
Đồng tử Uyển Nhi co rút lại, cảm thấy bốn phương tám hướng có một luồng áp lực cực lớn, áp lực này như đang muốn nghiền nát xương của cô. Mấu chốt ở chỗ, cô không dám phản kháng, chỉ dựa vào cơ thể mà chống đỡ. [Quả nhiên, gần vua như gần cọp.]
Uyển Nhi cười khổ, để mặc cho áp lực cực lớn đè ép lục phủ ngũ tạng của mình, một ngụm máu tươi phun ra, áp lực liền biến mất. Uyển Nhi thần sắc phức tạp nhìn hành lang trống rỗng, lại quỳ xuống, hướng về vị trí Vương Quý Nhân lạy ba cái: "Cảm tạ Yêu Vương thủ hạ lưu tình."
Vương Quý Nhân lạnh lùng đi đến trước cửa phòng Mã Tiểu Linh, dùng thần thức nhìn vào, thấy Mã Tiểu Linh đang ngủ rất ngon, gương mặt lạnh lùng cũng tan chảy. Nhìn cửa phòng đóng chặt, nghiêng đầu nghỉ một chút, bước tới trước, cửa phòng liền gợn sóng như mặt hồ có cục đá rớt vào.
Gợn sóng lan ra, cái cửa gỗ trước mắt dường như biến mất. Chờ đến khi Vương Quý Nhân bước vào phòng, thì cái cửa lại hiện ra, cứ như bị ảo giác.
Vương Quý Nhân nhẹ nhàng leo lên giường, vươn tay ôm Mã Tiểu Linh vào lòng, mặt dán vào sau gáy Mã Tiểu Linh, hít hà mùi thơm trên tóc.
Khi tia sáng đầu tiên rọi vào phòng, lông mi Mã Tiểu Linh nhẹ run, con ngươi chuyển động vài lần, dường như bị ánh sáng quấy rầy. Từ trong mộng thức dậy, phát hiện cơ thể không động đậy được, có một cánh tay trắng nõn đang gác lên ngực của nàng. Vốn đang còn ngái ngủ, ngay lập tức bay thẳng lên chín tầng mây. Không cần quay đầu cũng nghe được tiếng hít thở đều đặn sau gáy.
[Mình bị ôm thế này suốt đêm sao?] - Một chút khô nóng lan trên mặt, Mã Tiểu Linh chưa kịp nghĩ gì, thì cánh tay trên ngực nhẹ nhàng siết chặt nàng hơn.
[Vương Quý Nhân này tuổi khỉ à?] - Mã Tiểu Linh cắn răng, nhìn sắc trời long lanh ngoài cửa sổ. Nín hơi ngưng thần, lắng nghe tiếng hít thở của Vương Quý Nhân, khóe miệng câu lên nụ cười sâu, gò má phiếm hồng, nhẹ nhàng nhắm mắt. [Trời đẹp như vậy không ngủ thêm một chút thì có lỗi với bản thân lắm.]
Đến khi Mã Tiểu Linh truyền ra tiếng hít thở đều đều, thì Vương Quý Nhân mở mắt. Đôi mắt thâm thúy nhìn Mã Tiểu Linh bên cạnh, nhếch miệng cười, rồi cũng nhắm mắt lại.
Khi hai người rời giường chuẩn bị xuất phát, trời đã giữa trưa.
"Đi đâu vậy?" - Vương Quý Nhân thắt dây an toàn.
"Ừm, đi ngắm cảnh, nơi đó rất đẹp, chỉ là hơi xa. Cô thấy chán thì xem tv đi." - Mã Tiểu Linh ném máy tính cho Vương Quý Nhân, chăm chú lái xe.
Cũng không biết đã chạy bao lâu, hình ảnh nhà cao tầng và bóng người thưa dần, phong cảnh trên xa lộ ngày càng đẹp. Mã Tiểu Linh mở mui, để Vương Quý Nhân có thể thưởng thức cảnh đẹp.
Ven đường là những ruộng lúa vàng óng ánh, tình cờ sẽ đi ngang qua một khu rừng nhỏ, còn có bò và dê đang ăn cỏ, cuốn cuốn cái đuôi. Được ăn chính là hạnh phúc.
Những tòa nhà cao tầng đã biến thành những dãy núi, đôi khi cũng có vài đồi núi trọc lẫn vào giữa. Đất vàng xen lẫn màu trắng xanh của những tảng đá, nhìn thấy mà giật mình.
Càng đi về trước núi càng nhiều, dần dần ven đường cũng đã biến thành núi non trùng điệp, tình cờ có vài tảng đá cheo leo