Xe rất nhanh đến công trường, buổi tối công trường âm u không một bóng người. Cả một mảnh đất đều hoang phế, không có đèn đuốc.
Mã Tiểu Linh đẩy cửa xuống xe, nghiêng đầu nghĩ lại thấy không yên lòng. Móc ra một lá bùa dán lên cửa kính xe, rồi cầm kim la bàn một mình đi vào công trường.
Dựa vào bóng đêm, có thể nhìn thấy công trường có mấy chỗ bị đào xới tán loạn, xa xa cỏ dại rậm rạp, gió thổi đến phát ra âm thanh ô ô, đúng là có chút đáng sợ.
Mã Tiểu Linh đeo mắt kính thần quái lên, nhìn xung quanh. Có vài quỷ hồn bồng bềnh trên không, xem ra đúng là không sạch sẽ. Chỉ là, hôm nay cũng không phải ngày tốt lành gì. Mã Tiểu Linh nhìn xung quanh, rồi nhìn trăng tròn, trầm ngâm trở lại xe.
"Tiểu Linh, thế nào?" - Lý Gia Thụy căng thẳng.
"Đúng là có thứ dơ bẩn, lại còn rất dữ, vẫn còn sớm mà dám hiện thân. Có điều hai ngày này không phải thời gian tốt để bắt quỷ, chờ chút đi." - Mã Tiểu Linh khoát tay, ra hiệu Lý Gia Thụy trở về khách sạn.
Lý Gia Thụy nghe lời lái xe, có chút không cam lòng hỏi: "Hai ngày này không thể ra tay sao? Thằng Lý Văn đó cũng không phải rất tin tưởng anh, nó còn mời về thêm mấy tay đạo sĩ. Lỡ bị người khác giật chén cơm thì sao?"
Mã Tiểu Linh nhìu mày, cười như không cười: "Sao lúc đầu anh không nói tôi biết đã có người nhận?"
"Không phải là anh không tin tưởng em, mà anh cảm thấy đám đó toàn dân lừa đảo, em mới là người có bản lãnh thật sự. Với lại chúng ta quen biết, có mối làm ăn ngon, phải nhớ tới em chứ."
"Nói sau đi, hai ngày này tôi sẽ không ra tay. Nếu chuyện làm ăn bị giật mất, thì là do anh không nói rõ với tôi. Hai ngày này mà sai một chút là phí công." - Mã Tiểu Linh móc ra máy tính, gõ lách cách, cười nói: "Tôi ở đây ba ngày, anh phải bao trọn gói. Nếu như ba ngày này tôi không ra tay, thì nể tình quen biết, tôi giảm 50%. Một ngày 500 tệ, nếu những người kia không bắt được, phải đợi tôi ra tay, nếu không có 2000 tệ, thì tôi không giúp. Nếu anh thấy tôi lấy giá cao, thì có thể từ chối, nhưng công đi tới đây vẫn phải tính đó."
Lý Gia Thụy cười, gật đầu đồng ý: "Tất nhiên, ngày mai anh sẽ chuyển tiền ba ngày phí cho em." - Nghe xong Mã Tiểu Linh báo giá, Lý Gia Thụy liền thở phào nhẹ nhõm. [So với phí đánh con quỷ kia còn ít hơn. Còn Trịnh tiên sinh nữa, nghe tới 1 tỷ là mình hãi hùng. Nhìn như vậy, nhưng Mã Tiểu Linh không phải người báo giá lung tung.]
Mã Tiểu Linh hài lòng gật gù, xuống xe, kéo Vương Quý Nhân vào khách sạn.
Vương Quý Nhân đóng cửa, liền cởi đồ, Mã Tiểu Linh nhìn thấy liền há hốc miệng, hỏi: "Cô làm gì?"
"Đi tắm, trên người hơi dính. Em muốn tắm chung với chị không?" - Quý Nhân cố tình vô tội nhìn Mã Tiểu Linh, tốc độ cởi đồ vẫn rất từ tốn. Trong lúc Mã Tiểu Linh hoảng sợ thì Vương Quý Nhân đã trần như nhộng, đứng trước mặt Mã Tiểu Linh.
Mã Tiểu Linh nuốt ngụm nước miếng, theo bản năng nhìn một lượt cơ thể Vương Quý Nhân. Gian nan thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm ngón chân mình, ngập ngừng nói: "Không.......cô.....cô .....tắm trước đi."
Vương Quý Nhân khẽ cười, không nói, đi vào nhà tắm. Trong phòng tắm phát ra âm thanh, Mã Tiểu Linh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức có chút bất an, hình như tối nay có gì đó không đúng lắm. Không biết tại sao trong đầu Mã Tiểu Linh hiện lên một hình ảnh, làm nàng thấy kì lạ.
[Trước đây mình cũng từng nhìn thấy Vương Quý Nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thế nhưng chỉ có ở trên. Nhưng lúc nãy rõ ràng nhìn thấy chỗ....đó..........nó trơn bóng?] - Mã Tiểu Linh nhíu mày, chưa kịp nghĩ nhiều thì trong phòng tắm phát ra tiếng la.
Mã Tiểu Linh lập tức chạy vào, vén màn, thấy Vương Quý Nhân đang ngồi trên thành bồn tắm, cười như không cười nhìn mình.
Mã Tiểu Linh ngẩn ra, hơi tức giận. [Tiếng la lúc nãy làm tim mình muốn ngừng đập, rãnh quá hay sao còn đùa?]
Mã Tiểu Linh nhướng mày, định đi ra, thì Vương Quý Nhân nhẹ nhàng sáp tới, vòng lấy eo Mã Tiểu Linh, ngã đầu lên vai Mã Tiểu Linh, không cho nàng đi.
Mã Tiểu Linh ngẩn người, cúi đầu nhìn thấy da thịt trắng nõn, đường lưng rõ ràng, cái mông vung cao, làm Mã Tiểu Linh nuốt nước bọt. Vội vã dời tầm mắt, rồi lại chẳng biết nhìn vào đâu. Rõ ràng còn chưa tắm, nhưng mù hương phảng phất làm Mã Tiểu Linh có chút mê muội. Đưa tay muốn đẩy Vương Quý Nhân ra, nhưng toàn thân cô ấy đang dán chặt, nếu đặt tay chắc sẽ chạm vào ngực Vương Quý Nhân mất.
Mã Tiểu Linh nuốt nước miếng một cái, cảm thấy miệng lưỡi đều khô. [Rõ ràng trời rất mát, sao lòng bàn tay mình đầy mồ hôi thế, làm sao đây? Tình huống này phải làm sao?] - Mã Tiểu Linh ngay thở cũng không dám thở, cảm thấy sẽ có phát sinh chuyện gì đó. Nhưng, phải làm sao đây?
"Tiểu Linh." - Vương Quý Nhân phát ra một âm thanh mê người bên tai Mã Tiểu Linh. Mã Tiểu Linh thấy cơ thể như bị điện giật, tóc tai muốn dựng đứng, rồi lại rất thoải mái, chỉ là càng lúc càng căng thẳng. Rồi lại không biết làm gì mới đúng, trái tim thì đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài.
Vương