Vương Quý Nhân khẽ cười, ánh mắt có chút hờn dỗi nhìn Lý Gia Thụy. Tay cầm ly rượu lắc lư, từ từ hớp một ngụm. Chất lỏng màu đỏ nhẹ nhàng chảy xuống cổ, khóe miệng Vương Quý Nhân càng sâu hơn, rượu này có chút đắng, nhưng vị không tệ.
Mã Tiểu Linh nhìn Vương Quý Nhân cười quyến rũ, trong lòng tự nhiên phát hỏa. Người ta nói, kẻ thù của phụ nữ chính là phụ nữ, đúng là thế thật. Lúc này nhìn Vương Quý Nhân cười, thật sự làm người ta khó chịu. Mã Tiểu Linh nặng nề đặt nĩa xuống, cười nói: "Lý Sinh, nếu ông không ngại, chúng ta nhanh chóng lên đường."
"Ách...Mã tiểu thư đã ăn xong rồi sao?" - Lý Gia Thụy ngạc nhiên.
"Ừ!". - Mã Tiểu Linh gật đầu, cười, cầm lấy túi xách. Xoay người, rất tự nhiên cái gót giày đạp thẳng lên chân của Vương Quý Nhân, Mã Tiểu Linh vô tội nhìn cô ấy nói: "Ai da, thật xin lỗi, cô không sao chứ?"
Vương Quý Nhân cười yếu ớt nhìn Mã Tiểu Linh. Vì sao nhìn cô ấy không có chút gì áy náy, mà còn cười trên sự đau khổ của người khác? Không lẽ...cô ấy ghen?
"Chân đau, em gái đỡ chị nhé,được không?" - Vương Quý Nhân khẽ nhíu mày, nét mặt đáng yêu nhìn Mã Tiểu Linh.
"Để tôi." - Lý Gia Thụy xung phong.
"Không cần, Lý Sinh ngài đi chuẩn bị xe đi. PHỤ TÁ CỦA TÔI, không cần làm phiền ngài." - Mã Tiểu Linh nhấn mạnh "phụ tá của tôi" , cũng không quản Lý Gia Thụy đang lúng túng, trực tiếp kéo Vương Quý Nhân đi về trước.
"Cô là đồ ngu à, sau này đừng có tùy tiện câu dẫn người ta. Những người này cả đời toàn làm chuyện xấu, có nghĩ cũng không nghĩ tới. Đừng tưởng rằng quyến rũ được người ta, thì có thể gả vào hào môn, xong việc rồi bị người ta quăng ra đường còn không biết chừng. Sau này, an phận một chút cho tôi, có nghe không?" - Mã Tiểu Linh thừa dịp Lý Gia Thụy đi lấy xe, hung dữ cảnh cáo Vương Quý Nhân, trong lòng có chút bực. Cô ấy là đồ ngốc à, lỡ bị người ta lừa thì làm sao? Vậy 20 ngàn của mình cũng không cánh mà bay mất à?
"Ừ." - Vương Quý Nhân nhếch miệng, cả người nghiêng vào Mã Tiểu Linh, cứ như là muốn chui vào lòng của cô ấy. Trên người Mã Tiểu Linh phản phất mùi của trầm hương, làm tâm tư Vương Quý Nhân có chút lung lay.
Mãi đến khi lên máy bay, Vương Quý Nhân căng thẳng, kéo tay áo Mã Tiểu Linh hỏi: "Con chim sắt này, có thật bay được không?"
"Yên tâm, không cần lo." - Mã Tiểu Linh buồn cười vỗ tay Vương Quý Nhân. Hình như nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu lại nói: "Này, nhìn cô cũng cỡ tôi thôi, sao cứ gọi tôi là em gái là thế nào? Sau này, gọi tôi mà Tiểu Linh hoặc sếp đi."
Mã Tiểu Linh vui mừng, thầm nghĩ. Nàng thật thông minh, dù sao Vương Quý Nhân cũng chưa tìm được việc làm, chi bằng cho làm phụ tá của nàng. Như vậy, thân phận tự nhiên sẽ được cao hơn, đến lúc chào giá cũng được nhiều hơn.
"Bá Tử?"(1) - Vương Quý Nhân mở to mắt nhìn Mã Tiểu Linh, sau đó cười nhẹ nói nhỏ vào tai Mã Tiểu Linh: "Chị vẫn thích gọi là em gái hơn, nghe nó thân thiết."
Hơi thở nóng ấm truyền vào tai, làm Mã Tiểu Linh run lên, vội vàng đẩy Vương Quý Nhân ra, hắng giọng: "Mau thắt dây an toàn vào, một chút máy bay sẽ bay lên."
Thời gian còn lại, Vương Quý Nhân đều ngoan ngoãn nhắm mắt. Lúc đầu còn nghĩ, nếu con chim sắt này rớt xuống, thì nàng cũng biết bay, chẳng sao.
Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn Vương Quý Nhân ngồi bên cạnh, kéo màn che nắng xuống. Bóng mát làm lông mi của Vương Quý Nhân thật dài, cứ như những ngôi sao vừa tắt, làm tâm tư của Mã Tiểu Linh bị kéo theo. Mãi đến khi tiếp viên bắt đầu đưa cơm tới, thì Mã Tiểu Linh mới phát hiện, nàng ngơ ngác nhìn Vương Quý Nhân tận hai tiếng. Trời ạ, sao lại thế này, cô ấy chỉ là một người xa lạ, có phải nàng hơi quá rồi không?
Bị nữ tiếp viên hàng không đánh thức, Vương Quý Nhân lười biếng mở mắt, nhìn thấy Mã Tiểu Linh cầm hai cái hộp, gương mặt ửng hồng. Dù không biết, nhưng vẫn mở miệng trêu chọc: "Sao mặt em gái đỏ vậy? Hay là lo nhìn chị?"
Chỉ là trêu chọc, nhưng vào tai Mã Tiểu Linh cứ như đang châm biếm. Nàng nhận lấy hộp cơm, nặng nề đặt lên bàn của Vương Quý Nhân, nói: "Cô tưởng cô đẹp lắm à, tôi với cô có gì khác nhau mà thèm với khát."
"Này, hai người lại cãi nhau rồi?" - Lý Gia Thụy ngồi ở hàng sau, vội vàng lên tiếng. Ông sợ Mã Tiểu Linh tâm trạng không tốt, rồi lại không thèm giúp ông.
Vương Quý Nhân vốn lười biếng nở nụ cười, nhưng ánh mắt âm thầm đánh giá. Cô gái này dám nổi nóng với nàng? Bộ tưởng nàng dễ bắt nạt sao?
Vương Quý Nhân không thèm để ý ánh mắt của Mã Tiểu Linh. Được, dám đối xử với nàng như vậy. Vương Quý Nhân bỏ chăn ra, tháo dây an toàn, trực tiếp đè lên người Mã Tiểu Linh. Cũng may, Lý Gia Thụy mua ghế ở khoang hạng nhất, nên khá rộng rãi, cũng rất ít người. Nếu là khoang thường, Vương Quý Nhân chắc khôn dám to gan làm vậy.
"Này, cô làm gì thế?" - Mã Tiểu Linh thấy gương mặt Vương Quý Nhân đột nhiên phóng to, giật mình. Đưa tay muốn đẩy Vương Quý Nhân ra, nhưng không ngờ lại......ờ đặt nhầm