Lê Tương có bệnh kén ăn cùng bệnh trầm cảm, khi bà chạy chữa đã nghe bác sĩ đề cập qua vấn đề gặp ảo giác.
Bác sĩ nói, nếu bệnh tình trầm cảm dần dần tăng thêm, phát triển đến trình độ tinh thần phân liệt, thì sẽ sinh ra ảo giác.
Lê Tương hốt hoảng bất lực hỏi ra vấn đề này.
Nhưng mà, bên kia Tần Hoài Dữ trầm mặc hai giây.
Chỉ nghe thanh âm nãi thanh nãi khí của đứa trẻ lại lần nữa truyền tới, "anh Hoài Dữ, là mẹ sao?"
Lê Tương ngón tay run run, di động rớt xuống trên mặt đất.
Tần Hoài Dữ vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ? Nói chuyện......!Là em gái, mẹ trước bình tĩnh một chút, chuyện này con từ từ cùng mẹ nói."
......
Thanh âm mát lạnh của Tần Hoài Dữ, câu chữ rõ ràng mà đối với Lê Tương kể lại toàn bộ quá trình em gái trở về.
Anh trong lòng thực thấp thỏm, không phải sợ mẹ không tin, mà là sợ trạng thái tinh thần của mẹ không chịu nổi kích thích lớn như vậy.
Lê Tương nghe xong như đang nghe chuyện xưa ly kỳ nào đó, lại không có phản bác, mà thực nôn nóng hỏi: "Miên Miên ở bên cạnh con? Con bé thật sự ở bên cạnh con sao? Con đang ở nhà? Mẹ hiện tại liền đi qua tìm các con!"
Tần Hoài Dữ trấn an bà, sợ bà sốt ruột ra cửa, lập tức liền hứa hẹn nói: "Mẹ, Mục Dã cũng ở chỗ con, chúng con hiện tại liền mang Miên Miên về nhà cũ."
......
Khi nhìn thấy Miên Miên phía trước, Lê Tương cũng không tin tưởng chuyện xưa trong miệng con trai, nhưng bà như cũ lòng tràn đầy chờ mong mà chờ.
Đại khái là hiểu con trai cả quá đau lòng bà, không biết từ chỗ nào tìm được một đứa bé tương tự Miên Miên.
Nhưng này không quan trọng, bà thật sự quá tưởng niệm con gái, bà nguyện ý lừa gạt chính mình.
Rốt cuộc thanh âm của đứa bé kia......!rất giống.
Nhưng mà hai con trai cao lớn soái khí mỗi bên nắm một tay của bé gái tiến vào Tần Trạch, Lê Tương sửng sốt.
Quá giống......!Này không khỏi cũng quá giống.
Thu hoạch tam kim ảnh hậu Lê Tương, đã từng là nữ minh tinh mỹ mạo sặc sỡ loá mắt người khác.
Nhưng mà giờ phút này bà mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, gầy đến chỉ có 70 cân*, làn da tái nhợt đến trình độ không khỏe mạnh, tóc quăn khô khốc cũng đã lâu không có xử lý.
*70 cân=35kg
Bà hồn bay phách lạc mà để chân trần chạy đến, nửa quỳ xuống, thật cẩn thận mà vươn tay, tựa hồ muốn ôm đứa bé, chính là cánh tay lại dừng giữa không trung.
"Miên......!Miên Miên?"
Đứa bé mặc đồ màu trắng, trên đầu cột hai cái bím tóc nhỏ dùng cột tóc nơ con bướm, đáng yêu cực kỳ, cười rộ lên giống như là thiên sứ.
"Mẹ, là Miên Miên nha." Lê Tương xoa chóp mũi chua xót, hốc mắt khô khốc.
Nửa năm qua bà rơi quá nhiều nước mắt, tuyến lệ bị hao tổn, bình thường rơi lệ đều thành hy vọng xa vời.
Bà nhìn con gái sống sờ sờ phấn điêu ngọc trác, muốn ôm lại không dám ôm.
Bà sợ chuyện này là mơ một khi chạm vào liền tan.
Vẫn là Tần Mục Dã cảm xúc nhịn không được dẫn đầu rơi lệ.
Anh đỡ bả vai Lê Tương, đem bà nâng dậy, đỡ bà đến sô pha ngồi xuống: "Mẹ, là em gái, thật sự là em gái."
Miên Miên Trọng sinh đối với ký ức sinh hoạt thế gian đã không còn nhớ được mấy, trừ bỏ nhớ rõ bé có người nhà ở đây, bé về cơ bản chỉ nhớ rõ chính mình ở Cửu Trọng Thiên, thần tiên là bất lão bất tử*, bé cũng không hiểu phàm nhân phải khổ sở trải qua sinh lão bệnh tử.
*không già không chết.
Chính là nhìn thấy mẹ trong bộ dáng mảnh khảnh gầy yếu, bé cũng khổ sở đến khóc lên.
Miên Miên nỗ lực mà bước hai chân ngắn nhỏ, chạy chậm bổ nhào vào trên đùi Lê Tương: "Mẹ, Miên Miên sẽ không lại đi nữa, mẹ phải thật tốt, mẹ không cần khổ sở."
Đứa bé khóc lên bộ dáng nước mắt lưng tròng gọi tâm can người phải run.
Lê Tương rốt cuộc lấy hết can đảm ôm lấy con gái.
Mộng cũng không có bị đánh vỡ.
Cảm nhận được thân thể ấm áp của con gái trong lòng mình là thật.
Là Miên Miên, thật là Miên Miên, con gái của bà đã trở lại!
Lê Tương tuy rằng tinh thần uể oải, nhưng tư duy rất thanh tỉnh, bà minh bạch nguyên lai lời nói của con trai cả không phải là bịa chuyện xưa.
Là thật sự......
Bà có tài đức gì, trời cao thế nhưng ban cho