Edit: Meine
Nghe nhóc con dùng giọng nghiêm trang nói hươu nói vượn, Tần Mục Dã khóe môi co rút,vừa tức vừa muốn cười.
Hắn trời sinh là người có tính tình nóng nảy, gặp khó chịu hoàn toàn nhịn không nổi, bởi vậy ở trong vòng giải trí đắc tội không ít người.
Lúc này là vì mặt mũi của đại ca, xem xem đối phương chân củ cải ngắn củn đứng không với tới chân hắn, vì thế miễn cưỡng nhịn không so đo, mắt không thấy tâm mới không phiền.
Tần Mục Dã lấy ra tai nghe Bluetooth mang lên, không mặn không nhạt mà mở miệng: "anh, em đi trước đây, nhưng mà đứa nhỏ này......!em khuyên anh nhân lúc còn sớm tiễn đi."
Vẫn luôn đối với em trai mình áp dụng thái độ làm lơ, lúc này Tần Hoài Dữ lại buông dao nĩa, ánh mắt nhìn chằm chằm hướng hắn: "em được nghỉ phép, còn muốn đi nơi nào?"
Tần Mục Dã trợn trắng mắt: "anh à, nghỉ phép đương nhiên là về nhà chơi game ngủ a."
Tần Hoài Dữ cằm khẽ nâng, giọng nghiêm túc nói: "Không được đi, buổi chiều còn có việc muốn giao cho cậu làm."
*
Từ nhà hàng bước ra, Tần Mục Dã mới biết được chuyện đại ca muốn giao cho hắn thế nhưng......!
Sắc mặt hắn đen như đáy nồi, kích động đến mức đem khẩu trang đều tháo xuống: "Anh, không phải chứ? Anh muốn em giúp ngươi chiếu cố xú hài tử* không rõ lai lịch này?"
*xú: thối.
đứa nhỏ đáng ghét, xấu xa, ta để xú cho nó dễ thương không quá nặng nề nhé.
Miên Miên bị hắn dùng giọng nói ác liệt kích thích, bé tức giận dậm chân, mũi nhỏ thở phì phì mà phản bác: "Miên Miên không thối! Anh mới thối, anh trai thối!"
Nhóc con thấp lè tè đứng ở trước mặt hắn đang nỗ lực cường điệu tìm kiếm sự tồn tại, bộ dáng đáng yêu đến muốn mệnh.
Nhưng Tần Mục Dã căn bản vô tâm thưởng thức bộ dáng đáng yêu này, chỉ cảm thấy chói tai với cái tên của đứa bé vừa nói ra.
Hắn cúi đầu, tức muốn hộc máu mà trừng mắt: "Ngươi, ngươi......!Không được kêu Miên Miên, tại sao ngươi dám?"
Miên Miên là tiểu thần tiên thông minh hiểu chuyện.
Nhưng hiểu chuyện như thế nào, cũng chỉ là một đứa bé.
Anh Hoài Dữ ôn nhu trong lúc nhất thời không thể tiếp thu bé là trọng sinh, không chịu nhận bé, bé có thể bao dung.
Nhưng anh hai thối này hung dữ ác liệt với bé, bé liền nhịn không nổi!
Hai tay nhỏ của bé con chống eo, khuôn mặt nhỏ phồng lên, dốc hết sức lực muốn cho trên mặt bé lộ ra biểu tình là bé đang rất là tức giận: "Miên Miên chính là Miên Miên, anh trai thối dựa vào cái gì không cho Miên Miên kêu Miên Miên?"
Tần Hoài Dữ nhéo nhéo mi ngăn lại hắn: "Tên chỉ là danh hiệu, không có quy định không thể trùng nhau."
Tần Mục Dã bị một lớn một nhỏ làm cho nghẹn gần như hít thở không thông!
Hắn hung hăng hít hà một hơi: "tốt, ngươi tên gì kệ ngươi! Nhưng đừng gọi ta anh trai, ta không phải anh trai ngươi, đừng làm loạn mà nhận thân thích!"
Miên Miên vừa ủy khuất lại tức giận.
Thế gian anh hai thật hư, bé sống 800 năm trước nay chưa thấy qua người nào hư như vậy.
Nhưng bé rất thích anh Hoài Dữ, vẫn nên bảo trì hình tượng khí chất của một tiểu thần tiên, sẽ không cãi nhau trước mặt anh Hoài Dữ.
"Hừ!!!" Miên Miên nghẹn, chỉ hừ hắn một tiếng liền không nói.
Tần Hoài Dữ khôi phục thần sắt thản nhiên, đối đệ đệ nói: "cậu đừng quên chính mình đã hai mươi tuổi là một người trưởng thành, không cần cùng đứa bé cãi nhau.
Ta vốn muốn mang theo nhóc con đi Tần thị, nhưng buổi chiều tạm thời muốn đi công tác đàm phán, không tiện mang theo trẻ nhỏ, em coi giúp ta việc này, chăm sóc bé con một chút."
Anh thật sự không có biện pháp mới có thể đưa ra hạ sách này, mặt không lộ thanh sắc mà quan sát phản ứng của Tần Mục Dã.
Tuy rằng em trai biểu hiện phi thường kháng cự, nhưng thực rõ ràng, trong lòng hắn gợn sóng không nhỏ, căn bản không có biện pháp làm lơ với đứa bé giống hệt em gái của mình.
Em hai từ nhỏ tính cách bất thường, cùng cha mẹ cũng không thân cận lắm, hiểu rõ hắn nhất chỉ có người anh trai này.
Nếu quyết định muốn nhận nuôi bé con, khiến em hai tiếp nhận nhóc, là bước đầu tiên.
*
Nửa giờ sau, Tần Mục Dã vẻ mặt buồn bực ngồi trên sô pha nhà anh trai mình, cùng Tần Miên Miên mắt to trừng mắt nhỏ.
Uông Xuyên cũng nghe tin lại đây, hắn không hiểu chi tiết, chỉ biết Tần Mục Dã trời sinh chán ghét trẻ nhỏ.
Thấy một lớn một nhỏ giằng co không ai nhường ai, hắn thử thăm dò hoà giải: "A Dã, ngươi nếu thật sự không nghĩ chăm sóc đứa nhỏ này, vậy ta trộm bỏ đi thôi, dù sao biệt thự có bảo mẫu ở, dặn dò bảo mẫu chiếu cố thì tốt rồi."
Sắc mặt Tần Mục Dã lại càng khó nhìn.
Giao cho bảo mẫu đơn độc chiếu cố là không có khả năng.
Nửa năm trước, em gái chính là bị bảo mẫu mang đi ra ngoài mua đồ ăn, bị quên ở trong xe bảo mẫu......!Giữa trưa 38 độ cực nóng, sống sờ sờ bị bí hơi mà chết.
Án kiện sớm đã xong theo trình tự pháp luật, bảo mẫu cũng đã nhận tội do sai lầm của mình dẫn đến đứa nhỏ tử vong bị bỏ tù.
Nhưng vết thương này đã khiến người của Tần gia vĩnh viễn đau xót, vĩnh viễn vĩnh viễn không thể khép lại.
Tần Mục Dã cố nén cảm xúc, tận khả năng không hồi tưởng nữa.
Hắn vốn có thể phản kháng lại anh mình, thật vất vả mới được nghỉ phép, trở về chung cư của mình nằm chơi game xem điện ảnh không tốt sao.
Nhưng đứa nhỏ này càng xem càng không thích hợp, anh cả cái gì cũng tốt, chỉ số thông minh EQ đều cao là nhân sĩ tinh anh, duy nhất khuyết điểm chính là người thật tốt quá, tính tình tốt, tâm cũng mềm.
Vạn nhất đứa nhỏ này sau lưng thật sự có âm mưu tính kế, làm ra việc bất lợi đối với đại ca......!Thôi, hắn vẫn nên lưu lại nhìn chằm chằm đi.
*
Tuy rằng điện ảnh quay chụp bỏ dở, nhưng Uông Xuyên trên tay còn có rất nhiều công việc muốn xử lý.
Tần Mục Dã nằm liệt trên sô pha chơi game, Uông Xuyên liền thuận tiện thông báo: "A Dã, hai ngày này thu được mấy cái kịch bản mới, có web drama có điện ảnh, ta lọc một lần, cậu có rảnh cũng nhìn xem có thích hay không.
Đúng rồi, game show cũng có, cậu đã thật lâu không tham gia game show, nên cẩn thận xem xét."
Tần Mục Dã phiền lòng đến muốn chết, không muốn nghe chuyện liên quan đến công việc, chăm chú chơi game thứ gì cũng không nghe vào.
Hắn càng không muốn nghĩ về hồi ức nửa năm trước, đại não giống như liền càng không chịu khống chế.
Em gái nhỏ ngoài ý muốn mất đối với cả nhà đều là đả kích, nhưng phản ứng của anh so với anh cả cùng em ba lớn hơn nhiều.
Không phải bởi vì hắn cùng em gái thân thiết hơn, trên thực tế hắn từ khi 17 tuổi debut liền bận công việc sự nghiệp, từ lúc em gái sinh ra, hắn làm bạn với bé con thời gian ít nhất so với cả nhà.
Mà là bởi vì, ngày xảy ra chuyện, hắn đáp ứng muốn dắt em gái đi Disney, vé cũng đã mua xong hết.
Nhưng tới đó lại nhận được thông báo, một đạo diễn nổi tiếng muốn gặp hắn bàn chuyện vai diễn trong bộ phim sắp tới, đối với một ca sĩ hát nhảy như hắn muốn chuyển hình tượng sang làm diễn viên là một cơ hội lớn.
Hắn cơ hồ không có bất luận do dự nào từ chối em gái, chỉ nghĩ hôm khác lại mang muội muội đi là được, Disney cũng sẽ không đóng cửa.
Chính là, không có về sau.
Nếu như có thể biết trước tai nạn kia, Tần Mục Dã thà rằng chính mình đời này đều không làm diễn viên, cũng nhất định sẽ kiên trì bồi bé con đi Disney.
Không có nếu như.
Cũng không còn có cơ hội.
......!
Uông Xuyên nói nửa ngày mới phát hiện Tần Mục Dã không rên một tiếng, hắn cúi đầu xem di động Tần Mục Dã, kinh ngạc mà thấy nhân vật trong trò chơi của