Edit: Meine
Hôm nay lại hạ nhiệt độ, trước khi ra cửa bảo mẫu a di sợ Miên Miên mặc váy sẽ bị lạnh, liền chọn một kiện áo lông nhỏ màu vàng nhạt, phối hợp thêm quần nhỏ nhung màu xám, cột bím tóc nhỏ, cả người như phát sáng.
Giờ phút này, bé con tránh ở góc tường giống như là một cục bột nếp vàng nhạt, đáng yêu khiến tâm người khác phải mềm nhũn.
Tỉnh Triết nhiệt tình có vẻ cũng không đột ngột, hắn ta ngồi xổm xuống, cùng bé con nhìn thẳng, giống như một anh trai mười phần kiên nhẫn: "bạn nhỏ, em tên là gì nha, lớn lên thật đáng yêu."
Theo lý thuyết nhan sắt Tỉnh Triết không tồi, lại thực ôn nhu, những đứa nhỏ sẽ thích loại hìn này.
Nhưng Miên Miên lại chớp đôi mắt, mắt to đen lúng liếng tràn ngập phòng bị.
Bả vai nhỏ đều cứng, biểu tình lén lén lút lút.
Uông Xuyên không để ý Miên Miên dị thường, hắn đang vội vàng suy nghĩ nói dối như nào cho qua.
Kỳ thật nói đến cùng, chính hắn cũng không xác định được bé con cùng Tần Mục Dã đến tột cùng là quan hệ gì, chỉ nghe nói hình như Tần đại thiếu gia có ý định nhận nuôi đứa bé này.
Suy xét đến thân phận mẫn cảm của nghệ sĩ nhà mình, Uông Xuyên mặt không đổi sắc mà bịa chuyện nói: "Đây là đứa trẻ của thân thích nhà tôi, trong nhà có việc gấp về quê, giao tôi chiếu cố mấy ngày......"
Tỉnh Triết trong lòng cười lạnh.
Uông Xuyên là người đại diện thực chuyên nghiệp, nếu không cũng không có khả năng cùng Tần Mục Dã hợp tác lâu như vậy.
Đứa trẻ của thân thích, đưa tới nơi công tác, căn bản không hợp lý.
Hắn ta trên mặt cười đến xuân phong ấm áp, lộ ra biểu tình thật sự yêu thích đứa bé, sờ sờ đầu Miên Miên: "Uông Xuyên ca, thân thích nhà anh có gien thật tốt, bạn nhỏ lớn lên so minh tinh còn xinh đẹp hơn, hẳn là lần đầu tiên tới loại địa phương này đi, muốn hay không mang đứa bé đi dạo?"
Uông Xuyên là fan cuồng nhan sắc của bé con, đối phản ứng của Tỉnh Triết một chút đều không cảm thấy kỳ quái.
Hắn hắc hắc mà cười: "Đúng không, bảo bối nhà tôi chính là đáng yêu nhất thế giới! Tiểu bảo bối nhóc có muốn cùng anh Tỉnh Triết đi phòng khác tham quan? Có muốn đi xem công việc của nghệ sĩ là như thế nào không?"
Bé con nghe xong tâm có chút động, nhưng bé túm chặt góc áo Uông Xuyên: "muốn chơi! Nhưng là muốn cùng chú Uông Xuyên đi cùng nhau."
Uông Xuyên cảm thấy nếu đã nói là đứa bé thân thích nhà hắn, mang đi ra ngoài dạo dạo cũng không vấn đề gì, liền bế bé con lên cùng Tỉnh Triết đi đến phòng huấn luyện thực tập sinh tìm Tần Mục Dã.
Tần Mục Dã chỉ đạo nhóm thực tập sinh không sai biệt lắm, đang định quay về, nhưng từ ngoài cửa sổ thấy bím tóc nhỏ quen thuộc của bé con.
Anh nhíu mi tâm, vội vàng đi ra ngoài, thấy Uông Xuyên ôm bé con, trách cứ nói: "anh như thế nào ôm nhóc chạy loạn, công ty người nhiều như vậy, người ngoài cũng không phải không có, vạn nhất có chuyện gì làm sao bây giờ."
Uông Xuyên nói: "này không phải ta ôm rồi sao? Sao có thể có chuyên gì? Chỉ muốn cho bảo bối nhìn xem công việc của cậu là gì, bổ sung thêm kiến thức sao."
Miên Miên âm thanh nhỏ thực hiểu chuyện mà nói: "chú Uông Xuyên, nếu không chúng ta trở về đi, để em trai thối tiếp tục làm việc, nỗ lực kiếm tiền nga!"
Uông Xuyên không nghĩ tới bé con nhỏ như vậy đã có ý thức về tiền tài, hắn vui vẻ: "tốt! để cậu ta nỗ lực kiếm nhiều tiền cho bảo bối mua thạch trái cây ăn."
Miên Miên lại lắc đầu: "Thôi, em trai thối quá nghèo, vẫn là lưu trữ tiền cưới vợ đi."
Tần Mục Dã: "????"ủa aloo? Nhóc đang nói gì đấy? ????
Tỉnh Triết cũng cười hỏi: "bạn nhỏ, em vì cái gì sẽ cảm thấy anh Mục Dã nghèo đâu? Hắn chính là đại minh tinh phi thường lợi hại nga."
Miên Miên vẻ mặt ghét bỏ mà cúi đầu nhìn quần jean rách te tua của anh, tay nhỏ chỉ chỉ: "anh cũng chưa có tiền mua quần mới đâu, thời tiết càng ngày càng lạnh, a di nói không mặc ấm về già rồi sẽ đau thấp khớp."
Đây là sáng nay a di gúp bé mặc thêm quần ấm nói.
Kết quả bé mới vừa đổi quần dài liền nhìn đến em trai thối lại mặc một cái quần rách te ra cửa, nhớ không lầm, mỗi cái quần của em trai thối đều là quần rách, chỉ là rách to hay nhỏ không giống nhau......!
Uông Xuyên cười đến người ngã ngựa đổ, Tần Mục Dã thiếu chút nữa ngất đi, anh duỗi tay chọc trán nhóc con: "nhóc con, ngươi thật là một chút khứu giác thời thượng đều không có a!"
Làm trò trước mặt người ngoài, anh lười so đo cùng nhóc con.
Tỉnh Triết đứng nửa ngày cũng chưa đi, Tần Mục Dã mới ý thức được người này là lại đây tìm anh, anh vốn tưởng hắn ta chỉ đi ngang qua.
Tần Mục Dã hỏi: "cậu là có việc tìm tôi?"
Tỉnh Triết nói: "A Dã cậu có thuận tiên tâm sự chút không?"
Tần Mục Dã không cự tuyệt, đi đến khu trà nước gọi hai ly cà phê cùng hắn ta ngồi xuống.
Tỉnh Triết đi thẳng vào vấn đề: "Là như thế này, tuy rằng nhóm chúng ta giải tán, nhưng fans vẫn luôn rất có chấp niệm, hy vọng chúng ta có thể có cơ hội hội tụ ở bên nhau quay một vài show giải trí linh tinh, lão bản cũng cảm thấy chủ ý này không tồi, ta cùng thành viên khác đều đã thương lượng qua, mọi người đều cảm thấy ổn, chính là còn mỗi ý kiến của cậu."
Tần Mục Dã đối với tuyển tú* năm đó lập nhóm không phải không cảm tình, mà là trước mắt tương đối muốn hoạt động cá nhân ca sĩ + diễn viên, lúc trước tham gia tuyển tú năm 17 tuổi, thời kì phản nghịch hứng thú nhất thời, sau khi tham gia mới phát hiện chính mình đối với thần tượng hát nhảy kỳ thật không hứng thú nhiều lắm.
*tuyển tú: giống như chương trình Thanh Xuân Có Bạn, Produce 101
Bất quá fans xác thật thực trung thành, các thành viên quan hệ cũng còn tốt, một hai phải làm cái show giải trí gì đó, anh xuất phát từ nguyên tắc số ít theo số nhiều, cũng có thể phối hợp.
Tần Mục Dã nói: "Mọi người đều đồng ý tôi cũng không ý kiến, cụ thể lịch trình là lúc nào, trên tay tôi còn vai diễn chưa xong, hiện tại không xác định được."
Tỉnh Triết gật đầu: "tốt, hiện tại cũng không vội, vậy đến lúc đó lại