TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Lộ Hiểu Minh và dì Triệu lo liệu xong chuyện kết hôn, ban ngày ai đi làm việc người nấy, để Lộ Hủ và Triệu Tư Nhiên ở nhà.
Mỗi một buổi tối dì Triệu đều nấu trước bữa cơm của trưa ngày hôm sau, đến lúc đó chị em hai người họ chỉ việc dùng lò vi sóng để hâm nóng lại là có thể ăn được.
Kể từ sau khi "tình cờ gặp" được Khúc Tu Ninh ở nhà sách, mấy ngày nghỉ còn lại của Lộ Hủ đều trôi qua trong cảm giác chán nản.
Cô tự nhốt mình trong phòng, vùi đầu vào đống đề thi, khiến cho bản thân mình bận rộn, cố gắng thử quên đi cảnh tượng xấu hổ ngày hôm đó.
Bị mất mặt trước người mình thích là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả việc thi trượt.
Trong lúc làm bài tập về nhà, Lộ Hủ sẽ ngây người nhìn chằm chằm trang cá nhân QQ của Khúc Tu Ninh, ảnh đại diện của anh là một màu xám, mấy hôm nay đều không online, có lẽ đang bận việc của mình.
Nhật ký trò chuyện của hai người họ vẫn dừng lại ở thời gian vài ngày trước, cô không biết phải giải thích chuyện hiểu lầm cô "bái thần thi cử" với anh như thế nào.
Mấy ngày rồi cô không thèm đếm xỉa tới Triệu Tư Nhiên, mặc dù vậy Triệu Tư Nhiên căn bản không biết mình đã chọc gì đến chị gái, vẫn còn cười đùa tí tửng mà sáp lại gần cô.
Tới cuối cùng, Lộ Hủ chỉ có thể an ủi bản thân rằng trẻ con thì không biết nói dối, Triệu Tư Nhiên không nói với Khúc Tu Ninh rằng "chị gái của em lén giấu ảnh của anh" đã là đủ nhân từ rồi.
***
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Trương Vãn Ức tới cửa tìm Lộ Hủ.
Bởi vì không ở trường học nên Trương Vãn Ức mặc quần áo thường phục hàng ngày, một chiếc áo phông dáng suông rộng kiểu Hàn Quốc phối cùng một chiếc chân váy denim chữ A, búi tóc của tỏi tinh nghịch.
Vừa mới mở cửa ra, Triệu Tư Nhiên liền ngây người.
Sự kết hợp này nếu đặt trên người người khác thì có thể rất phổ thông, bình thường, nhưng Trương Vãn Ức vốn vô cùng xinh đẹp, dáng người cao ráo khoảng hơn một mét bảy, chiếc váy ôm trên người cô ấy khiến cho đôi chân càng thêm thon dài thẳng tắp.
Khí chất của một chị gái xinh đẹp này hoàn toàn khác biệt so với những cô bạn nhỏ bên cạnh Triệu Tư Nhiên ở trường tiểu học, Triệu Tư Nhiên ngẩng đầu, trong đầu cậu nhóc chỉ phun ra hai chữ ---- tiên nữ.
Trương Vãn Ức lấy tay vỗ vào đầu Triệu Tư Nhiên: "Nhìn gì mà nhìn, chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à, vào gọi chị em ra đây."
Triệu Tư Nhiên nói năng lộn xộn: "À...!Chị em...!Cái đó..."
"Vào phòng mình đi." Lộ Hủ mặc một bộ đồ ngủ, dựa người vào khung cửa phòng ngủ của mình nói.
Trương Vãn Ức thay đôi dép đi trong nhà, vừa nói "Em trai cậu thú vị thật đấy.", vừa bước vào phòng của Lộ Hủ.
Triệu Tư Nhiên lấy một đĩa hoa quả từ trong tủ lạnh rồi đi theo sau, nhưng bị Lộ Hủ chặn lại giữa đường: "Em muốn làm gì?"
Triệu Tư Nhiên cười hi ha: "Hai chị định nói chuyện gì vậy, cho em nghe cùng với."
Lộ Hủ nhận lấy đĩa hoa quả, nặn ra một nụ cười ngắn ngủi, rồi lại lập tức thu khóe miệng về: "Nằm mơ đi."
Trương Vãn Ức quen cửa quen nẻo đạp dép đi trong nhà ra rồi ngã người ra giường của Lộ Hủ, tự nhiên thoải mái bắt đầu chế độ hội chị em tám chuyện.
Hai người hình như không phải là mấy ngày không gặp mà là mấy năm không gặp mới đúng.
Trước hết Vương Giai Thiến hỏi thăm Lộ Hủ làm quen với gia đình tái hôn như thế nào đã, sau đó lại nói tiếp đến việc cô ấy phân lớp học.
Trương Vãn Ức là người hành động dứt khoát gọn gàng, nếu đã quyết định chuyện gì thì sẽ lập tức thực hiện, cô đăng ký vào một lớp đào tạo biên đạo, Hàn Thạc cùng cô thử đi nghe giảng mấy tiết xem sao, cảm thấy cũng khá ổn, sau khi khai giảng cuối tuần nào cũng đến lớp đào tạo cho đến trước khi thì thi nghệ thuật cuối năm được tổ chức.
Trương Vãn Ức kể cho Lộ Hủ nghe những gì mà mình biết mình thấy ở lớp bồi dưỡng biên đạo, nói rằng giáo viên thấy ngoại hình của cô ấy không tồi, nên đã kiến nghị cô thi chuyên ngành phát thanh viên vân vân.
"Quý nhân, lúc mới đầu mình luôn cảm thấy cuộc sống của mình lúc nào cũng dở dở ương ương vô tri vô giác trôi qua, nhưng sau khi học được mấy buổi, mình làm gì cũng tràn đầy năng lượng, đến cả bài tập về nhà của kỳ nghỉ mình cũng làm xong hết trước thời hạn rồi, chẳng giống bản thân mình chút nào cả." Trong lời nói của Trương Vãn Ức chứa chan niềm hưng phấn.
Lộ Hủ cũng cảm thấy vui cho cô ấy, người tìm được phương hướng, trong mắt toàn là ánh sáng.
Cho dù không biết con đường mình chọn có đúng hay không, nhưng dám xuất phát đã là vực dậy lòng dũng cảm hết sức to lớn rồi.
Trương Vãn Ức nói rất nhiều, Lộ Hủ vẫn luôn yên lặng lắng nghe, "Ừ ừm" mà trả lời cô ấy, không đánh giá gì thêm.
Trương Vãn Ức phát giác ra luồng khí áp thấp quanh cô, bèn hỏi cô bị làm sao.
Lộ Hủ ngẩng đầu: "Không sao, chỉ là không hăng hái nổi thôi, bài tập về nhà môn tiếng Anh cũng chưa làm xong nữa."
"Chuẩn bị lên lớp mười hai rồi, ai cũng đều khủng hoảng như nhau.
Nhưng cậu đừng quá lo lắng về chuyện bài tập, mình nghe Hàn Thạc nói, bài tập về nhà của kỳ nghỉ lần này sẽ không phải thu lại để kiểm tra đồng loạt đâu, khi nào giáo viên lên lớp thì giảng trực tiếp luôn, làm xong trước khi vào học là được." Trương Vãn Ức nói tiếp, "À đúng rồi, phòng học mới chia xong rồi, lớp năm và lớp sáu vẫn học cạnh nhau, đều ở cùng một tầng, chắc có lẽ muộn chút nữa sẽ có tin nhắn thông báo trong nhóm."
Tin tốt này đến có chút bất ngờ.
Lộ Hủ kinh ngạc, nhưng không để lộ ra ngoài: "Sao cậu lại biết vậy?"
"Hàn Thạc nói cho mình biết, phòng nghỉ của giáo viên được đặt ở tầng hai, chắc có thể do nhà trường cảm thấy tách lớp năm và lớp sáu ra thì không tiện."
Nói rồi Trương Vãn Ức đứng dậy, đút một miếng dưa hấu vào trong miệng, vừa hay nhìn thấy cuốn "Nam tước trên cây" trên bàn học của Lộ Hủ.
Tất cả sách vở trên bàn học của Lộ Hủ đều được sắp xếp phân loại rất gọn gàng, chỉ có duy nhất quyển sách kia là bày ra đó.
"Cậu mới mua à? Đến nhà sách rồi hả?" Trương Vãn Ức tiện tay lật mở.
Tay Lộ Hủ nãy giờ vẫn đang quay bút, nghe thấy câu này thì chiếc bút tuột khỏi tay rơi xuống bàn.
"Ừ, là một nhà sách mới mở, ở ngay gần đây thôi." Cô chần chừ một lát, cuối cùng vẫn kể chuyện mình tình cờ gặp Khúc Tu Ninh, "Mình còn gặp Khúc Tu Ninh ở đó nữa."
"Hả?" Trương Vãn Ức kinh ngạc trước, sau đó "chậc chậc" một hồi, "Tâm trạng của Khúc đại thần vẫn vững vàng ghê nhỉ, Nhậm Tấn Huyên liên tục gọi cho cậu ấy đi ăn cơm mà đều không mời nổi, kết quả cậu ấy còn đến nhà sách đọc sách? Lợi hại lợi hại."
Lộ Hủ nhớ lại khi còn ở nhà sách, màn hình điện thoại của Khúc Tu Ninh hiển thị tên người gọi tới là Nhậm Tấn Huyên.
Lẽ nào chính là ngày hôm đó?
"Nhậm Tấn Huyên, cái tên này quen quá..." Lộ Hủ dùng toàn bộ kỹ năng diễn xuất của bản thân mình "hừm hừm" mấy tiếng, "Chẳng phải đó là hoa khôi của trường trung học cao cấp sao? Cái người mà cậu bảo mình đi hỏi chuyện về cô ấy đấy á?"
Trương Vãn Ức gật đầu: "Đúng vậy, nhóm chat trên QQ của lớp mình đều bàn tán.
Mấy hôm trước Nhậm Tấn Huyên cùng bạn học đặt một phòng bao trong nhà hàng, làm hoành tráng lắm, chỉ để đợi Khúc Tu Ninh đến, nghe nói đợi rất lâu mà cậu ấy cũng không chịu lộ mặt.
Hoa khôi của trường đã chủ động tấn công rồi mà cậu ấy không một chút cảm kích, trực tiếp chơi trò tắt máy mất tích."
Lộ Hủ nuốt một ngụm nước bọt.
Không một ai biết, ngày hôm đó người ở cùng với Khúc Tu Ninh là cô.
Trương Vãn Ức cảm thán một câu: "Thích kiểu người thiên chi kiêu tử như Khúc Tu Ninh chắc chắn là một chuyện vô cùng gian khổ, mình có chút đau lòng thay cho cô hoa khôi kia đó.
Cũng chỉ có Khúc Tu Ninh mới có thể khiến cho người khác trở nên hèn mọn đến như vậy."
Ngực Lộ Hủ đau đớn một trận.
Cô hỏi: "Hai người bọn họ rốt cuộc có ở bên nhau chưa?"
"Không biết nữa." Trương Vãn Ức mặc dù lắc đầu, nhưng lại nói đâu ra đấy,