Lộ Hủ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày bệnh tình vốn đã thuyên giảm rồi, nhưng lại sốt tiếp, đến nỗi khắp người nổi mụn thất thường hết lần này tới lần khác.
Lộ Hiểu Minh và Triệu Hoan không rõ nguyên nhân chỉ có thể đưa cô đi bệnh viện khám lại.
Cô không ăn gì linh tinh cũng không có tiền sử bị dị ứng, bác sĩ nói có khả năng là bởi vì tinh thần căng thẳng hoặc là cảm xúc không ổn định, người lớn theo lẽ đương nhiên đều quy về nguyên nhân bởi vì áp lực học tập quá lớn.
Dày vò mấy ngày mu bàn tay của cô đều bị sưng vù lên vì cắm ống truyền nước, không thể không xin nghỉ học thêm mấy ngày nữa.
Triệu Tư Nhiên đã chạy nhảy tung tăng được rồi, không còn chút bệnh trạng gì nữa, nhưng cậu bé rất ngưỡng mộ Lộ Hủ, thậm chí còn xin cô chỉ cách để ốm tiếp.
Không một ai biết bệnh tình của Lộ Hủ tại sao lại tái phát, chỉ có một mình cô biết.
Là bởi vì một dòng tin nhắn.
[Là Trâu Minh Kỳ hỏi đấy, cậu ấy hơi lo lắng cho cậu.]
Đây là đánh gục ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của cô.
Mẹ cô giống như tâm linh tương thông vậy, gọi điện tới hỏi dạo gần đây cô thế nào, nghe thấy giọng nói vừa khàn vừa nhỏ của cô, lập tức dành lấy một ngày để tới chăm sóc cô.
Bố đưa cô xuống bên dưới tiểu khu, xe của mẹ đã đứng chờ ở đó rồi.
Lộ Hủ mặc đồ rất dày nhưng vẫn cảm thấy lạnh, cô đi như chạy tới chui tuột vào trong xe.
Cô nhìn thấy bố và mẹ đang cùng nói chuyện gì đó.
Chắc có lẽ bố đang nói đến tình hình của cô, rồi lại đưa bệnh án và thẻ y tế của cô cho mẹ.
Mẹ cô nghiêm mặt, biểu cảm có chút nghiêm trọng, khắp mặt đều viết "Mới kết hôn có mấy ngày mà con gái đã ốm thành thế này rồi".
Lúc truyền nước ở bệnh viện, mẹ cô mang theo rất nhiều đồ, cứ như là Lộ Hủ không phải đi truyền nước mà là nhập viện vậy.
Mẹ cô hầm cháo, rửa hoa quả, xếp hoa quả tự gọt vào trong hộp cơm, còn chu đáo bỏ vào đó mấy chiếc tăm, tiện cho cô xiên hoa quả ăn.
Trong phòng khám bệnh treo một chiếc tivi, đang phát bản tin địa phương, phía dưới màn hình lướt qua một bản tin nhanh về cuộc thi vật lí, Lộ Hủ mới nhớ tới hôm nay là ngày cuộc thi diễn ra.
Cô nhìn chằm chằm màn hình tivi đến xuất thần, bàn tay không phải căm kim truyền nước vân vê chiếc điện thoại trong túi áo, đang suy nghĩ xem có cần nhắn cho Khúc Tu Ninh một tin chúc cậu thi tốt hay không.
Kể từ sau khi Khúc Tu Ninh gửi tin nhắn kia tới, cô vẫn không trả lời lại.
"Đang nghĩ gì thế, uống nước ấm, ăn hoa quả đi." Mẹ cô đem bình giữ nhiệt đưa tới trước mặt cô.
Lộ Hủ vốn tưởng rằng mẹ sẽ cằn nhằn không ngừng, trách cô không chịu xem dự báo thời tiết, trách cô không biết mặc ấm một chút, kết quả mẹ cô không nói gì.
"Mẹ, sao mẹ lại không mắng con?"
Mẹ cô không phản ứng kịp: "Gì cơ?"
"Con tưởng rằng mẹ sẽ trách con bị ốm không đúng lúc, làm chậm trễ việc học."
"Sức khoẻ là vốn liếng của cách mạng.
Việc học cho dù quan trọng, cũng phải khỏi ốm rồi mới tính tiếp." Nói xong, mẹ cô hỏi một câu, "Mấy ngày nay đều do dì Triệu nấu cơm, đưa đón con tới bệnh viện à?"
Nghe giọng điệu của mẹ, chắc có lẽ là định đem bệnh tình tái phát của Lộ Hủ ụp lỗi lên đầu dì Triệu.
Lộ Hủ gật đầu, lại lo lắng mẹ mình chú ý sai trọng điểm, nhanh chóng thay dì Triệu bổ sung thêm: "Dì Triệu quan tâm con lắm, dì ấy còn đặc biệt xin nghỉ làm mấy ngày."
"Xin nghỉ việc để đặc biệt chăm sóc con?"
"Cũng không phải, Triệu Tư Nhiên cũng bị sốt..."
"Thằng bé khỏi bệnh chưa?"
Lộ Hủ gật đầu.
Mẹ cô nóng lòng bao che cho con, nhẹ nhàng chế giễu một câu: "Con trai cô ta thì khỏi rồi, sao bệnh tình của con lại trở nặng hơn là thế nào."
Lộ Hủ chính là sợ nghe thấy câu này.
"Mẹ, thực sự không liên quan gì đến gì Triệu hết, là tự bản thân con áp lực quá lớn."
"Con chính là hiểu chuyện quá mức." Đáng lẽ ra mẹ cô muốn dùng từ "hèn nhát", nhưng lời đến miệng lại kịp sửa thành từ kia, "Nếu như mẹ không gọi điện cho con, có phải con tính không nói cho mẹ biết đúng không? Còn không biết đến lúc nào con mới có thể hạ sốt đâu."
Lộ Hủ giống như một con chim cút, co người ở trên ghế.
Mẹ cô dường như cũng cảm nhận được mình nói có chút nặng lời, bèn không tiếp tục châm chọc nữa, cúi đầu trả lời tin nhắn công việc trên điện thoại.
Lộ Hủ vốn dĩ cảm thấy mẹ mình là một người rất điềm tĩnh, xem ra đối với chuyện liên quan tới con của mình, không người nào có thể bình tĩnh được.
Cô quan sát mẹ từ góc nghiêng.
Mẹ cô xuất thân từ một trường nổi tiếng, bây giờ lại là đối tác của công ty luật, gia đình mặc dù không được viên mãn, nhưng sự nghiệp thì không thể bới móc được gì.
Vậy nên trên người bà lúc nào cũng được vây bởi một vầng hào quang, vầng hào quang khiến cho người khác chỉ có thể nói câu "Người nói gì cũng đúng" khi đối diện với tình huống như vậy.
Mẹ cô để kiểu tóc ngắn nhìn rất già giặn, nhưng mặt bà rất nhỏ, kiểu tóc như vậy cũng không có vẻ mất nhất quán với khuôn mặt của bà ấy.
Làn da của mẹ cô căng mịn, trắng phát sáng, sau khi trang điểm khí chất càng mạnh mẽ hơn, nhìn chẳng hề giống một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.
Không biết rằng khi cô bốn mươi tuổi có thể có được trạng thái tốt như mẹ của cô hay không.
Cô ngẩng đầu lên, ngây ngốc ngắm mẹ: "Mẹ, tương lai con cũng muốn giống như mẹ."
Mẹ cô rất vui vẻ, xoa xoa mặt cô.
"Vậy sao?"
"Nếu như con đến tuổi của mẹ, cũng có được làn da đẹp thế này thì tốt biết mấy."
Mẹ cô còn cho rằng cô có thể thốt ra được những lời lí trí từ trong miệng cơ.
Biểu cảm của mẹ hơi biến động, nhưng xét thấy con gái đang bị ốm, rất nhanh đã điều chỉnh lại sắc mặt, áp chế lại cảm xúc nói: "Bây giờ không phải là lúc con bận tâm đến vẻ bề ngoài, đợi đến lúc lên đại học rồi, con muốn trang điểm ăn mặc thế nào cũng được."
Nhưng tuổi dậy thì chẳng phải là lúc chú ý đến ngoại hình sao?
Lộ Hủ không dám nói ra.
Cô lấy chiếc gương cầm tay nhỏ luôn mang theo bên người ra, dùng tay vuốt chỉnh lại tóc mái của mình.
Lộ Hủ âm thầm so sánh ngũ quan của mình với Nhậm Tấn Huyên.
Đương nhiên là thua một cách triệt để rồi.
Mắt của cô không được tính là nhỏ, mũi cũng rất thẳng, làn da cũng được coi là trắng khi đứng cạnh những cô gái khác, dáng người cũng tạm được, cân nặng từ trước tới giờ chưa vượt qua năm mươi...!Nhưng nếu đem ra so sánh với Nhậm Tấn Huyên, mỗi một bộ phận hình như đều kém hơn một chút xíu.
"Mẹ, mẹ cảm thấy con...!có được tính là người đẹp không?"
Mẹ cô còn chẳng buồn chớp mắt mà trả lời luôn rằng đương nhiên là đẹp rồi.
"Đẹp bao nhiêu ạ?"
Mẹ cô bắt đầu đưa ra minh chứng là đôi mắt hai mí to tròn của cô, làn da trắng, còn có nốt ruồi lệ vừa hay đẹp kia của cô.
Nhưng mà, "được tính là người đẹp" và "là người đẹp" vẫn có chút khác biệt.
Cô được tính là người đẹp, còn Nhậm Tấn Huyên chính là người đẹp.
"Mẹ, lần trước khi mẹ đến đón con, mẹ còn nhớ cô gái xinh đẹp mà con nhìn không?"
"Quên rồi, mẹ nhớ cái đó làm gì?"
"Cô ấy chính là hoa khôi của trường trung học cao cấp, cực kỳ xinh đẹp."
"Học sinh của trường các con sao cũng bày mấy chuyện linh tinh này? Không học hành cho tốt, cả ngày bình chọn mấy cái hoa khôi giáo thảo này làm cái gì, được bình chọn rồi thi đại học sẽ được cộng điểm sao?"
"Bọn con có phải cả ngày chỉ biết bầu chọn mấy cái này đâu, mới chỉ bầu một lần."
"Con không được chọn làm hoa khôi à?"
Lộ Hủ cảm thấy câu hỏi này có hơi buồn cười: "Mẹ cảm thấy con có thể được bình chọn à? Trường của con còn có Trương Vãn Ức nữa đấy."
"Vậy thì được, đừng nghĩ lung tung tới mấy chuyện không quan trọng đó nữa, nếu không thì còn phải phòng trước việc con yêu sớm."
Lộ Hủ nhét mạnh mấy miếng kiwi vào trong miệng, không nói chuyện nữa.
Bây giờ cô vẫn còn đang chạy băng băng trên con đường yêu thầm đây.
Yêu sớm? Quá là xa xôi.
***
Cơm mưa mùa thu vừa qua đi thời tiết liền trở lạnh, kể từ sau cơn mưa lớn lần trước lại có thêm một cơn mưa lớn nữa.
Mùa thu đến thật rồi.
Khi Lộ Hủ hoàn toàn khỏi bệnh trở lại trường học tập, đã là thứ tư của tuần mới rồi.
Mọi thứ trong trường vẫn như thường, khối mười và khối mười một bận rộn chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường, khối mười hai vẫn đi học bình thường, không chú ý đến những chuyện bên ngoài.
Sáng hôm nay, Khúc Tu Ninh xuất hiện ở cửa sau của lớp năm.
Hàn Thạc quay đầu nhìn thấy, đi tới phía cuối lớp học: "Khúc đại thần, khách quý, sao cậu lại đến đây?"
Khúc Tu Ninh nghiêng người, Trâu Minh Kỳ xuất hiện, trong tay xách một túi bánh mì nướng và cầm một hộp sữa bò.
Khúc Tu Ninh lười biếng dựa vào chiếc bàn trống ở dãy cuối cùng của phòng học, hất cằm về phía Trâu Minh Kỳ, tỏ ý rằng bản thân bị lôi kéo ép phải tới đây.
Hàn Thạc thấy kỳ lạ, rõ ràng là anh bước vào trước, nhìn chẳng giống như bị ép tới gì cả.
Nhưng giây tiếp theo, tầm nhìn của Hàn Thạc liền bị đống đồ trên tay Trâu Minh Kỳ thu hút, cậu ta cười nhăn nhở đưa tay cầm lấy.
"Cậu đến là được rồi, lại còn mang theo đồ tới làm gì..."
Trâu Minh Kỳ thu tay lại, Hàn Thạc bắt phải không khí.
Trâu Minh Kỳ nhỏ giọng hỏi: "Này, cô ấy vẫn chưa tới à?"
Lộ Hủ thường đến lớp học vào giờ này.
Hàn Thạc vỗ ngực đảm bảo, nói cậu yên tâm đi chắc Lộ hủ đang trên đường tới rồi, tin tức của cậu ta tuyệt đối chính xác.
Cậu ta căn bản không cần hối lộ gì đã đem tin tức hôm nay Lộ Hủ đến trường học bán cho Trâu Minh Kỳ rồi.
Lúc Lộ Hủ xuất hiện ở cửa lớp, Hàn Thạc nhanh mắt nhìn thấy cô đầu tiên, cậu ta vô cùng khoa trương, lớn tiếng nói một câu thoại mà chỉ có thể nghe thấy trong tiết mục Xuân Vãn mỗi dịp tết.
"Lộ Hủ, mình nhớ cậu chết mất!"
Cậu ta làm như vậy chính là để báo tin cho Trâu Minh Kỳ, đáng lẽ ra cậu ta định xúi Trâu Minh Kỳ tự mình đến tặng bữa sáng tình yêu, nhưng vừa mới quay đầu lại đã phát hiện hai chàng trai cao lớn đã chuồn qua phía cửa sau rồi.
Những người khác trong lớp không hiểu gì, cũng bắt đầu phối hợp vỗ tay, tạo ra một cảm giác "xếp hàng chào đón".
Lộ Hủ nhìn thấy Chu Cập ngẩng phắt đầu lên, mãi cho đến khi cô ngồi xuống, mới quay đầu nhìn cô mấy lần.
Cuộc thi vật lí đã kết thúc rồi, toàn khối chỉ có vài học sinh xếp ở top đầu của đỉnh kim tự tháp tham gia, vậy nên cũng không có ai bàn tán.
Lớp năm chỉ có duy nhất Chu Cập tham gia, nhưng nhìn vẻ mặt sầm sì của cô ấy, cũng không biết có phải là do thi không tốt hay không.
Hàn Thạc đưa cho Lộ Hủ bánh mì nướng và sữa bò: "Đến ăn chút bữa sáng tình yêu đầy dinh dưỡng này đi, cậu nhìn cậu kìa, đói gầy cả người rồi."
Bánh mì nướng là do một tiệm làm bánh mì gần đó nướng thủ công, đóng gói tinh tế, hơn nữa rất khó để mua được, giá không tính là rẻ.
Đối với người bữa sáng chỉ ăn bánh bao và bánh trứng cuộn như Hàn Thạc mà nói, bữa sáng hôm nay quả thực có phần sang trọng, còn cậu ta vậy mà lại nỡ chắp tay nhường cho cô.
Lộ Hủ ngờ vực nhìn cậu ta một cái: "Có phải cậu có chuyện gì muốn nhờ mình không?"
Hàn Thạc không hài lòng lầu bầu: "Không có chuyện gì muốn nhờ cậu thì không thể đối tốt với cậu à? Mình đây gọi là chăm sóc bạn cùng bàn, quan tâm người bệnh."
Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, còn lâu cô mới tin.
Hàn Thạc lôi một lát bánh mì nướng ra, nhai một miếng lớn, như là đang ăn cho Lộ Hủ nhìn.
"Không có độc, ăn đi."
"Được rồi được rồi."
Lộ Hủ mở nắp hộp sữa, uống mấy ngụm, Hàn Thạc mới hài lòng.
Cậu ta lén móc điện thoại ra, gửi một tin nhắn "hoàn thành nhiệm vụ".
Giờ truy bài, Hàn Thạc giảng lại cho Lộ Hủ toàn bộ những thứ quan trọng mà