TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Nhà của Lộ Hủ và Trương Vãn Ức ở gần nhau, trừ những hôm trực nhật hoặc những tình huống đặc thù khác thì thường ngày hai người bọn họ đều đi cùng với nhau.
Trường Trung học số một An Thành tọa lạc tại một con đường hẹp trong khu phố cổ của thành phố, bởi vì học sinh đông nên có rất nhiều hàng quán nhỏ cũng vì thế mà náo nhiệt, làm ăn phát đạt, đầy đủ mọi mặt hàng như cửa hàng văn phòng phẩm, quán trà sữa, tiệm sách.
Hầu hết thời gian hai cô nàng sẽ đến tiệm sách tìm tạp chí, tiếp theo tới quán trà sữa uống một chút gì đó, để cân bằng lại cuộc sống học tập nặng nề.
Hôm nay có nhiều thêm một Hàn Thạc, cậu rất hân hạnh được mời hai vị đại tiểu thư đây cùng cậu đi ăn bánh gạo chiên, cậu mời khách.
Lộ Hủ không mặn không nhạt đáp ứng.
Ánh mắt của cô đang đuổi theo Khúc Tu Ninh, nhưng Trương Vãn Ức và Hàn Thạc đứng một bên đang cười châm chọc nhau, cô lại ngẩng đầu lên, bóng dáng của Khúc Tu Ninh đã biến mất khỏi tầm mắt rồi.
"Cậu nhìn ai thế?" Trương Vãn Ức phát giác ra tâm tư Lộ Hủ đang lơ đãng.
Cô thuận theo phía ánh mắt của Lộ Hủ nhìn qua, hơi khựng lại mất một giây, sau đó vỗ vào cánh tay người đang đứng bên cạnh mình: "Lộ Hủ, kia có phải bố cậu không?"
Lộ Hủ ngước cổ lên nhìn, đúng vậy nhỉ.
Lộ Hiểu Minh đang đứng ở ngã tư đường nhìn về hướng này, rõ ràng là đang đợi Lộ Hủ, bên cạnh ông là một chiếc ô tô SUV, đó là một chiếc xe ông vừa mới đổi vài tháng trước.
Chiếc ô tô này to hơn nhiều so với chiếc xe con trước đây, Lộ Hủ vẫn luôn không nhận ra được đây chính là xe nhà mình.
Lộ Hủ vội vàng nói tạm biệt với hai người bạn rồi nhanh chân bước tới chỗ của Lộ Hiểu Minh.
"Bố, sao bố lại đến đây?"
Lộ Hiểu Minh chủ động nhận lấy cặp sách của Lộ Hủ, nói muốn đưa cô đi ăn ở ngoài.
"Con muốn ăn bánh gạo chiên và lẩu kim chi." Không ăn được bánh gạo chiên của Hàn Thạc, Lộ Hủ cảm thấy có chút thiệt thòi, nên tính đòi lại từ chỗ bố mình.
Cô vừa nói vừa mở cửa xe ra, ngồi vào trong rồi mới phát hiện hàng ghế sau còn có thêm hai người đang ngồi.
Đầu của cô suýt chút nữa thì cộc vào nóc xe: "Dì, dì Triệu."
Dì Triệu và một bé trai khoảng mười tuổi ngồi ở hàng ghế sau, nhìn dáng vẻ có hơi cẩn trọng.
Lộ Hủ đã từng gặp dì Triệu mấy lần, nhưng còn cậu nhóc này thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Lộ Hủ dường như đã đoán được tiếp sau đây sẽ xảy ra chuyện gì rồi.
"Tiểu Hủ tan học rồi à? Đây là Triệu Tư Nhiên." Dì Triệu giới thiệu bé trai ngồi bên cạnh mình, "Tư Nhiên, đây là chị Tiểu Hủ, gọi chị đi con."
Thằng bé rất nghe lời, lập tức gọi một tiếng chị.
"Chị ấy là học sinh top đầu của Nhất Trung đó."
Lộ Hủ ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt của cậu bé qua gương chiếu hậu, cô cong cong khóe miệng.
Cô cũng có em họ, được gọi chị biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chỉ có lần này nghe gọi như vậy lại khiến cô có chút khó chịu, không được tự nhiên.
Lộ Hiểu Minh đưa cặp sách của Lộ Hủ cho dì Triệu, dì Triệu tiện tay nhận lấy đặt trên ghế sau.
Rất tự nhiên, như một đôi vợ chồng già vậy.
Nói thực lòng, Lộ Hiểu chưa bao giờ nhìn thấy bố mẹ mình sống như một đôi vợ chồng thân thiết bình thường như vậy.
Hai người bọn họ đã ly hôn từ khi cô mới được năm tuổi, Lộ Hủ sống với Lộ Hiểu Minh.
Mặc dù không có sự ăn ý lẫn nhau như những cặp vợ chồng khác, nhưng hai người họ ít nhất vẫn duy trì được sự hòa bình bên ngoài.
Ở mỗi cột mốc quan trọng trong quá trình trưởng thành của Lộ Hủ, vợ chồng họ cũng chưa bao giờ vắng mặt.
Lộ Hủ sớm đã chấp nhận rằng mình là con của một gia đình đơn thân rồi, suy cho cùng bố mẹ cô ly hôn cũng đã được mười mấy năm rồi, những ngày tháng không ở bên nhau còn lâu hơn những ngày tháng chung sống cùng nhau của họ.
Có thể do lúc ấy Lộ Hủ còn quá nhỏ, đã quen phải sống cùng với bố, dường như cô chưa từng nghĩ đến việc nếu bố mẹ mình tái hợp thì sẽ như thế nào.
Lộ Hiểu Minh ngồi vào trong xe, trịnh trọng nói với Lộ Hủ: "Lộ Hủ, bố muốn nói xin lỗi với con trước vì không báo trước cho con biết.
Trong trường học không cho mang điện thoại nên bố cũng không biết liên lạc với con bằng cách nào, sau khi bàn bạc với dì Triệu của con nên hai chúng ta trực tiếp qua đây đón con luôn."
Lộ Hủ âm thầm cọ vào chiếc điện thoại trong túi áo đồng phục, cô nói không sao.
Cô chợt có chút đau lòng cho bố mình, cô đã lớn rồi, có bí mật của riêng mình, nhưng bố vẫn tưởng rằng cô vẫn còn là đứa trẻ nghe lời đó.
"Bố đã đặt món vịt quay của nhà hàng mà con thích ăn, bây giờ chúng ta cùng tới đó, thuận tiện thương lượng bàn bạc về chuyện tiếp theo luôn."
Lộ Hủ hơi liếc mắt nhìn thấy Triệu Tư Nhiên nuốt một ngụm nước bọt.
"Ban nãy Lộ Hủ nói muốn ăn bánh gạo gì đó mà, thôi cứ đi ăn món con bé thích đi."
Lộ Hủ nhanh chóng phủ nhận, cô chẳng qua cũng chỉ là muốn cùng bố ăn bánh gạo chiên trong một tiệm nhỏ ở bên đường thôi, nhưng bây giờ bọn họ có tận bốn người, nếu đi ăn món đó thì rõ ràng là không được thích hợp cho lắm.
Nhưng dì Triệu vẫn một mực muốn ăn món bánh gạo chiên và lẩu kim chi mà Lộ Hủ nói.
Bà thậm chí còn nói ngoại ô phía tây có rất nhiều công ty Hàn Quốc, nên không ít người Hàn Quốc đều mở quán ăn ở đó.
Lộ Hiểu Minh chỉ đành hủy bỏ món vịt quay mà mình đã đặt trước, rồi lái xe đến tìm một tiệm ăn Hàn Quốc.
Trên đường đi, Lộ Hủ nghe thấy bố cô hỏi dì Triệu, cái xe này ngồi thoải mái hơn rồi, cô đưa mắt nhìn không gian rộng rãi trong xe, bỗng nhiên hiểu ra mục đích tại sao bố mình lại đổi sang chiếc xe này rồi.
Dì Triệu đáp một câu rất thoải mái, sau đó hai người bắt đầu thảo luận về một số chức năng và nội thất của xe, nội dung cuộc trò chuyện rất bình thường, bầu không khí cũng vô cùng ấm áp.
Lộ Hủ nhìn bố một cái, cảm thấy bố và dì Triệu...!cũng rất xứng đôi.
Ngồi trên xe nửa tiếng đồng hồ, bốn người họ đến một tiệm ăn tên "Kimbap Kim Đại Thúc".
Tiệm ăn vừa nhỏ vừa chật chội, bàn ghế giống với trong những bộ phim Hàn Quốc, bốn người bọn họ ngồi quanh một nồi lẩu kim chi, lẩu còn chưa sôi, bên trên cùng được đắp lên bằng thịt hộp, bánh gạo và kim chi, toàn bộ đều là những thứ thường ngày Lộ Hiểu Minh không cho Lộ Hủ ăn.
Khung cảnh này thật sự có hơi khôi hài.
Trước khi bắt đầu ăn, Lộ Hiểu Minh nói với Lộ Hủ: "Lộ Hủ, bố lại giới thiệu với con, đây là dì Triệu, tên Triệu Hoan, đây là con trai của dì Triệu, Triệu Tư Nhiên.
Tư Nhiên mười hai tuổi, năm nay bắt đầu lên cấp hai.
Câu chuyện giữa hai người bọn họ, Lộ Hủ cũng biết một chút.
Bố cô là người tự làm ăn, kinh doanh, ông ấy điều hành mấy cửa hàng buôn bán trang bị dã ngoại, còn dì Triệu làm việc ở Cục an sinh xã hội.
Hai người quen nhau trong một lần tham gia hoạt động đi bộ đường dài, sau đó dì Triệu đến cửa hàng của bố cô mua trang bị dã ngoại, hai người họ thường xuyên qua lại rồi sau đó đến với nhau.
Theo như những gì mà bố cô loáng thoáng tiết lộ trước đây, chồng trước của dì Triệu có khuynh hướng bạo lực gia đình, mấy năm trước bà ấy đã cương quyết ly hôn rồi tự mình nuôi con.
Những gì mà bố cô sẽ nói, kỳ thực Lộ Hủ đã đoán được rồi.
Ông ấy nói ông ấy và dì Triệu đã quen nhau được hơn hai năm rồi, cảm thấy đối phương rất thích hợp, dạo gần đây ông muốn đi đăng ký kết hôn cùng với dì Triệu, sau này về sống cùng nhau, cả nhà chăm sóc lẫn nhau cũng rất tiện.
"Sau khi khai giảng là con chính thức thành học sinh lớp mười hai rồi, có lúc bố về nhà rất