TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Sau khi có thành tích kỳ thi tháng, Khúc Tu Ninh nhất chiến thành danh.*
*Nhất chiến thành danh: Nối tiếng ngay sau một trận chiến, ở đây ý chỉ Khúc Tu Ninh chỉ cần một kỳ thi thôi mà đã được mọi người biết đến.
Đề thi tháng lần này đều được mọi người công nhận là khó, không chỉ thành tích môn tổ hợp khoa học tự nhiên của anh được tận 299 điểm, mà thành tích của môn tiếng Anh và môn toán cũng gần như là đạt điểm tuyệt đối.
Chuyện thú vị nhất là lão Chương, đi tới đâu cũng phải nhắc đến Khúc Tu Ninh trên miệng.
Rất nhanh, chiến tích không khác gì thần của Khúc Tu Ninh đã được tuyên dương, lan truyền đến khắp các lớp.
Khi lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung trên người Khúc Tu Ninh như cách mà họ đuổi theo ánh sáng trên sân khấu, thì dường như cả thế giới có lẽ chỉ có duy nhất một mình Khúc Tu Ninh là không thèm bận tâm tới chuyện đó.
Lão Chương đứng trên bục giảng chữa đề thi tháng, từ lời nói cho đến hành động, đều không tiếc lời khen ngợi Khúc Tu Ninh, thậm chí còn đem cả bài văn viết bằng tiếng Anh được điểm tuyệt đối của anh chiếu lên trên bảng cho mọi người cùng xem.
Còn vị học bá đứng nhất toàn khối này lại đang biếng nhác chống cằm, viết viết vẽ vẽ trên tập vở.
Cũng chỉ có anh, mới có thể tùy ý làm liều như vậy trong giờ tiếng Anh của lão Chương.
Âm thanh "soàn soạt" múa bút thành văn của Khúc Tu Ninh thành công thu hút sự chú ý của Trâu Minh Kỳ ngồi ở đằng trước.
Trâu Minh Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy tay anh đang cầm một cuốn sách bài tập.
Anh đang làm đề vật lí.
Trâu Minh Kỳ chau mày, nhỏ giọng nói: "Điểm tổ hợp khoa học tự nhiên của cậu cao như thế rồi, sao vẫn còn muốn làm đề?"
"Xả stress, không được à?"
Trâu Minh Kỳ cạn lời: "...Đồ biến thái."
Bị Trâu Minh Kỳ cắt ngang như vậy, Khúc Tu Ninh quyết định nghỉ ngơi một lúc.
Trương Vãn Ức liếc mắt ra ngoài, thấy hai bóng người vừa lướt qua cửa sổ, hình như có hơi quen thuộc.
Mấy giây sau, Trương Vãn Ức làm ra vẻ mặt đau đớn, giơ tay lên.
Lão Chương không ngừng lại mà hỏi cô làm sao, rồi trực tiếp xua tay làm động tác ra hiệu, tỏ ý cô có thể ra ngoài được rồi.
Trương Vãn Ức ôm bụng, chạy bước nhỏ rời khỏi lớp học.
Có lẽ do kỹ năng diễn xuất của Trương Vãn Ức lố quá mức nên Khúc Tu Ninh phát giác ra điểm không đúng, anh lấy bút máy chọc vào lưng Trâu Minh Kỳ một cái.
Trâu Minh Kỳ không có sự phòng bị, phát ra tiếng hét như gà kêu.
Nếu chỉ thoáng nghe thì không thể tưởng tượng nổi đây là tiếng hét của một chàng trai cao lớn tận một mét tám mươi.
Lão Chương nâng mắt lên: "Em cũng bị đau bụng à?"
Cả lớp bùng lên một trận cười.
Trâu Minh Kỳ phát cáu, nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại: "Làm gì?!"
Khúc Tu Ninh vẫn ung dung không chút gợn sóng: "Vừa nãy có chuyện gì thế?"
Trâu Minh Kỳ nhướn mày lườm: "Cậu vẫn còn dám hỏi tôi à?"
Khúc Tu Ninh bĩu bĩu miệng hất cằm về phía chỗ ngồi đang trống không của Trương Vãn Ức.
"Ồ, cậu nhìn ra rồi à?" Trâu Minh Kỳ hiểu ý của Khúc Tu Ninh, "Cậu ấy làm như vậy là vì muốn thoát thân sớm một chút để xuống căng tin ăn cơm."
Khúc Tu Ninh không hiểu: "Hả?"
Trâu Minh Kỳ: "Lộ Hủ và Hàn Thạc của lớp năm vừa mới đi qua lớp mình là cậu ấy liền giả vờ đau bụng, đây là ám hiệu giữa bọn họ.
Ba người bọn họ lúc nào chẳng đi cùng với nhau."
Khúc Tu Ninh: "Lần nào cũng như vậy?"
Trâu Minh Kỳ: "Cũng không phải, chắc là hôm nay có món thịt viên sốt xì dầu."
Khúc Tu Ninh: "..."
Trâu Minh Kỳ có tật giật mình, bổ sung thêm một câu: "Đừng nói với những người khác đấy, trong lớp chỉ có một mình tôi biết thôi."
Khúc Tu Ninh đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn tận tám phút nữa mới hết tiết.
Thành tích quan trọng, ăn cơm cũng quan trọng.
Có người thì vùi đầu khổ công học tập, có người lại vì món thịt viên sốt xì dầu mà vắt óc suy nghĩ.
Khúc đệm nhỏ này khiến cho toàn thể bầu không khí học tập nặng nề trong một môi trường lớn tăng thêm một chút cảm giác vừa nghiêm túc lại vừa hoạt bát.
Khúc Tu Ninh nhếch khóe môi lên, ba người này, khá là thú vị đấy.
Trong thời gian nghỉ hè chỉ có duy nhất học sinh khối mười hai là đến trường học, căng tin của trường học chỉ mở vài cửa thôi.
Một món hấp dẫn như thịt viên sốt xì dầu lại càng được săn đón, mỗi tuần chỉ nấu một lần, mỗi lần học sinh đều rồng rắn xếp thành một hàng dài.
Hàn Thạc dựa vào bản lĩnh ông hoàng giao tiếp của mình mà thành công lôi kéo được quan hệ với chú đầu bếp ở căng tin, nên lần nào cũng biết trước được thực đơn.
Mười hai giờ tan lớp, mọi người đổ xô xông ra khỏi phòng học, không một chút lưu luyến nào.
Trâu Minh Kỳ ngồi bất động ở chỗ của mình, vẫn giống như mọi hôm, cậu mở điện thoại lên xem tình hình thi đấu của NBA* một lát.
*NBA: viết tắt của cụm từ National Basketball Association, là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.
Nhưng Khúc Tu Ninh thì đứng dậy, vặn vặn cái cổ: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Trâu Minh Kỳ ngước đầu lên, "Chẳng phải bình thường cậu ghét bỏ không muốn đi vào lúc này vì đông người sao?"
Khúc Tu Ninh mặt không biến sắc: "Chẳng phải cậu nói hôm nay có món thịt viên sốt xì dầu sao?"
Trâu Minh Kỳ nhún vai, tự biết bản thân mình không phải đối thủ của người trước mắt, không đấu lại nên đành nghe theo, cất điện thoại vào rồi đi cùng anh.
Khi đám đông cùng ùa vào căng tin, thì mấy người Lộ Hủ đã đang nhàn nhã vô tư ngồi ăn rồi.
Sau khi không biết có ai đó đã hô lên một câu "hôm nay có thịt viên sốt xì dầu", phút chốc căng tin bùng lên tiếng ầm ĩ của mọi người.
Chiếc bàn nhỏ của mấy người họ cũng không được yên tĩnh, Hàn Thạc không cẩn thận làm bắn một giọt dầu lên đồng phục của Trương Vãn Ức.
Đồng phục vừa mới giặt, Trương Vãn Ức lập tức nổi nóng, cãi nhau với cậu ta không chịu thôi.
Hai người Trương Vãn Ức và Hàn Thạc đang lầm bầm cãi nhau thì mấy nữ sinh ngồi ở bàn ăn bên cạnh đột nhiên nhỏ tiếng kinh hô, sau đó có vài cô gái đẩy vai một trong số những cô gái đang ngồi ở đó rồi cười đùa.
Ba người bọn họ tò mò quay đầu lại, nhìn thấy Khúc Tu Ninh và Trâu Minh Kỳ một trước một sau đi vào căng tin.
Sự xuất hiện của Khúc Tu Ninh và Trâu Minh Kỳ quả thực là một cảnh quan đẹp đẽ của căng tin.
Hai người cao xấp xỉ nhau, đều khoảng một mét tám mươi, Khúc Tu Ninh ngũ quan xuất chúng, dáng người thẳng tắp thon dài, là vẻ ngoài điển hình của một công tử ca*, còn Trâu Minh Kỳ thì thuộc mẫu người vận động, mang lại cảm giác của một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời.
*Công tử ca: Chỉ những chàng trai vốn được nuôi dưỡng từ nhỏ trong những gia đình giàu có, được cưng chiều từ bé, không biết đạo lí đối nhân xử thế.
Hai vị soái ca tuyệt sắc này đi cùng với nhau, quả thực rất khó khiến người ta rời ánh mắt.
"Hầy, hóa ra là hai người bọn họ à, mình còn tưởng là ai cơ." Trương Vãn Ức liếc mắt nhìn một cái, rồi tiếp tục dùng đũa gẩy đồ ăn trong đĩa.
Giọng của cô không lớn nhưng đủ để mấy cô gái bàn bên cạnh nghe rõ.
Lộ Hủ và Hàn Thạc im lặng đưa mắt nhìn nhau, nhưng Trương Vãn Ức vẫn bình thản ung dung như thường, tuyệt nhiên không thèm quan tâm tới ánh mắt đang lườm nguýt của bàn bên cạnh.
Trương Vãn Ức vừa xinh đẹp lại có cái tôi rất lớn, vì vậy nên cô không sợ phải đắc tội với mấy người xa lạ ở bàn bên.
Lộ Hủ giả vờ bình tĩnh ung dung: "Hai người họ thân nhau lắm à?"
Trương Vãn Ức gật đầu: "Ừ, hai người họ ngồi bàn trước bàn sau, làm gì cũng làm cùng nhau, chắc là do người đẹp đều thích chơi chung với người đẹp."
Lộ Hủ chỉ vào Hàn Thạc: "Vậy tại sao bọn mình lại chơi với cậu ấy?"
Hàn Thạc đang ăn cơm, bị nghẹn cứng lại: "...Mẹ nó, liên quan gì đến mình?"
Trương Vãn Ức đột nhiên nghiêm túc.
Cô dùng một tay nâng mặt của Hàn Thạc lên, quan sát cẩn thận: "Thực ra ngũ quan của cậu cũng khá là đẹp đấy, đặc biệt là bởi vì mũi cậu vừa cao vừa thẳng, chỉ điểm này thôi đã vượt qua rất nhiều người bình thường rồi."
Lời vừa nói ra, Hàn Thạc liền hứng thú.
Cậu ta lấy căn cước công dân ra, ngày cấp được ghi ở bên trên là từ hai năm trước, cũng