TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT
Tác giả: Tần Phương Hảo
Người dịch: Tặng cậu câu chuyện
_________________________________________________
Khi ngồi ăn cơm, Lộ Hủ nói với Lộ Hiểu Minh chuyện họp phụ huynh và được nghỉ.
Bố cô cầm cuốn lịch đến, tính toán thời gian, nói là nhân lúc Lộ Hủ và Triệu Tư Nhiên đều được nghỉ, ông ấy và dì Triệu cùng nhau đi đăng ký kết hôn, sau đó cả gia đình cùng nhau ăn bữa cơm.
Nghe đến hai chữ "lĩnh chứng" (lấy giấy đăng ký kết hôn), Lộ Hủ liền ngơ ngơ ngác ngác, dùng đũa chọc đi chọc lại vào bát cơm.
Lĩnh chứng xong, thì bố cô và dì Triệu chính là vợ chồng hợp pháp rồi.
Khi cô chủ động mở miệng gọi dì Triệu đến ăn cơm, không hề nghĩ gì đến chuyện này, đến cả hồi nãy cô cùng Triệu Tư Nhiên đi chọn phòng, cũng chưa từng nghĩ tới, hai người họ chẳng bao lâu nữa sẽ chuyển vào đây ở rồi.
Nhưng mà giữa bố cô và dì Triệu, đều đã quyết định xong hết rồi, chỉ còn thiếu bước đăng ký kết hôn nữa thôi.
Cho dù cô không đồng ý, mọi thứ xung quanh cũng sẽ đẩy cô tiến lên phía trước.
Nhưng biểu cảm trên mặt cô không lừa nổi người khác.
Trong mắt người khác, cô cúi gằm mặt, trên đó viết rõ ràng ba chữ "không tình nguyện".
Dì Triệu nhận ra điều này, trầm mặc một lúc, nói: "Thực ra cũng không cần gấp gáp...!Hay là đợi qua một khoảng thời gian nữa."
Lộ Hủ ngừng động tác trên tay: "Không sao đâu ạ, sau khi khai giảng chắc có thể con không có thời gian nữa đâu.
Hơn nữa, vừa nãy con và Tư Nhiên đã chọn phòng cho thằng bé xong rồi, đúng không Tư Nhiên?"
Triệu Tư Nhiên gật đầu, khắp miệng toàn là nước sốt của món thịt lợn sốt Bắc Kinh, cậu bé còn hỏi, ngày mẹ nó và bố cô kết hôn, có thể lại đi ăn món lẩu kim chi thêm lầm nữa không.
Lộ Hiểu Minh và dì Triệu như vừa trút được gánh nặng.
Người hiểu chuyện luôn phải gánh vác nhiều hơn, cô cũng không biết nếu cô cứ hiểu chuyện như vậy, có khiến cho mẹ cảm thấy cô quá mềm yếu hay không.
Sau khi ăn cơm xong, bố cô và dì Triệu cùng nhau vào bếp rửa bát dọn dẹp.
Triệu Tư Nhiên ghé người lên trước bàn của Lộ Hủ, tràn đầy sự tò mò và hứng thú nhìn cách bài trí trên bàn học của cô.
Phòng của Lộ Hủ cái gì cũng được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, tài liệu học tập được phân loại theo từng môn đặt ngay ngắn ở đó, đồ chơi hay đồ trang trí cũng được xếp theo trật tự một hàng thẳng hệt như huấn luyện quân sự vậy.
"Chị ơi, người trong bức ảnh kia là ai vậy ạ? Có phải chị thích anh ấy không?"
Thằng nhóc thối, biết ngay là nó vẫn còn nhớ mà.
Lộ Hủ ăn không nói có: "Đây là thần thi cử của khối chị, đặt tấm ảnh này ở đây cho tốt, nó sẽ phù hộ cho chị thi đỗ vào trường đại học trọng điểm."
Triệu Tư Nhiên không còn là thằng bé mấy tuổi nữa rồi, cái kiểu nói nhảm này cậu bé còn lâu mới tin.
"Trong lớp em có một người thích một bạn nữ, lúc nào cũng sẽ lén lút giấu ảnh sticker của bạn nữ đó.
"Đó là vì mấy đứa nhóc như các em vẫn chưa có điện thoại." Lộ Hủ nói khoác mà không biết ngượng mồm, "Bây giờ người ta đều dùng điện thoại để chụp ảnh, làm gì có ai thèm dùng cách quê mùa như giấu ảnh chứ?"
Triệu Tư Nhiên ngẫm nghĩ một lát, lần này hình như là tin rồi.
Lộ Hủ chăm chú nhìn cậu bé: "Em nói cho chị nghe, em có lén giấu ảnh sticker của bạn nữ nào không?"
Triệu Tư Nhiên ngượng nghịu cả nửa ngày, nói không có.
Rõ ràng là có.
Lộ Hủ trực tiếp hỏi: "Cô bé ấy tên gì vậy?"
Mặt Triệu Tư Nhiên phiếm hồng: "Cậu ấy cũng tên Triệu Tư Nhiên ạ."
Ồ, "Love Letter" à, Itsuki Fujii và Itsuki Fujii* phiên bản đời thực đấy à.
*Hai nhân vật trong bộ phim kinh điển "Love Letter" của đạo diễn Shunji Iwai.
Chỉ có điều cậu chàng Fujii trước mặt cô đây, ăn cơm xong đến cả lau miệng còn không lau được sạch.
Mặc dù cho đến bây giờ, Lộ Hủ và Triệu Tư Nhiên - cặp chị em của kiểu gia đình tái hôn này mới chỉ gặp nhau được hai lần, nhưng dường như Triệu Tư Nhiên lại có cảm giác tín nhiệm rất tự nhiên đối với Lộ Hủ, chuyện gì cũng đồng ý nói cho cô nghe.
Cậu bé kể với Lộ Hủ về cô bạn gái mà cậu bé thích, nói rằng cô bé rất đáng yêu, thích vẽ tranh, cô bé còn tặng cho cậu nhóc một tấm ảnh sticker, hai đứa muốn cùng nhau học chung một trường cấp hai, nhưng không chắc sẽ được phân vào cùng một lớp...!Cậu nhóc lảm nhảm dông dài một lúc lâu, tấm ảnh mà Lộ Hủ giấu riêng kia sớm đã bị cậu nhóc ném ra sau đầu từ lâu rồi.
"Vậy cô bé ấy có biết em thích cô bé không?"
"Biết chứ, cậu ấy cũng thích em, nếu không thì chủ động tặng ảnh sticker của cậu ấy cho em làm gì?"
Lộ Hủ thậm chí còn có chút ngưỡng mộ cậu bé.
Thích một người, có thể nói ra cũng là một loại hạnh phúc.
***
Chẳng mấy chốc đã đến trước hôm thi một ngày.
Buổi sáng lên lớp học vẫn còn rất bình thường, nhưng đến khi tiếng chuông reo tan học sau khi tiết thứ hai của buổi chiều kết thúc, cả toà nhà dạy học đã ồn ào lộn xộn lên rồi.
Đã có danh sách phòng thi được dán ở phía cuối lớp học, mọi người nhao nhao chen chúc nhau để ghi lại số báo danh và phòng thi của mình.
Loa phát thanh của nhà trường huy động toàn khối làm vệ sinh lớp học, tất cả mọi thứ đều phải đem về nhà, sau khi khai giảng sẽ chuyển đến phòng học mới, ai ai cũng bận bịu sắp xếp, xử lý đống sách chất thành núi của mình, người này muốn mượn túi giấy, người kia muốn đi vứt rác, bàn ghế xô vào nhau, tiếng người ầm ĩ.
Giữa khung cảnh rối ren lộn xộn, Lộ Hủ nhoài người bò ra bàn, vẫn không có ý muốn động đậy.
"Cậu thi ở phòng bảy, hàng thứ hai sát cửa sổ." Hàn Thạc đưa cho Lộ Hủ một mẩu giấy nhỏ, bên trên có viết số báo danh và số chỗ ngồi của cô, "Không cần cảm ơn."
Bởi vì chuyện trong nhà mà tâm trạng Lộ Hủ rối bời, không có chút tinh thần nào.
Cô không phải là muốn chống đối việc bố mình tái hôn, cũng không phản đối hai mẹ con dì Triệu chuyển vào nhà sống, rõ ràng đã biết mọi việc kiểu gì cũng sẽ đến, nhưng khi thật sự xảy ra rồi, cô vẫn có chút không thích ứng được.
Cô dùng tay ra hiệu với Hàn Thạc, coi như là nói cảm ơn cậu ta.
"Tâm trạng không tốt à?" Hàn Thạc hỏi một câu.
Lộ Hủ: "Không phải."
Hàn Thạc: "Thế sao nhìn cậu cứ rũ rượi mặt ủ mày chau thế kia? Đã hai ngày rồi đấy."
Thực ra cậu ta rất tinh tế, chuyện gì cũng sẽ để ý tới.
Lộ Hủ: "Thì...!hơi buồn bực thôi."
Hàn Thạc không hỏi thêm nữa, lấy một chiếc bánh quy từ trong cặp ra đưa cho cô: "Ăn chút đồ ngọt, tâm trạng sẽ đỡ hơn."
Kể từ khi Trương Vãn Ức nói rằng cậu ta chỉ cần gầy đi là sẽ đẹp trai, đã nhiều ngày rồi không thấy Hàn Thạc xuất hiện ở căng tin của trường, hôm nào cũng ăn các loại rau luộc với hoa quả để sống qua ngày.
Nhưng cậu ta vẫn giữ thói quen mang theo chút đồ ăn vặt bên người, thường thường đem cho Trương Vãn Ức ăn.
Lộ Hủ nhìn cậu ta, hình như đã gầy hơn một chút, có thể nhìn thấy đường quai hàm rồi.
Cô nói: "Không thể không nói, trừ việc hơi ba hoa nhảm nhí một chút, hơi phiền phức một chút, thì cậu đúng là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí bạn trai, Trương Vãn Ức thật hạnh phúc."
Hàn Thạc trịnh trọng vỗ vai cô: "Xét thấy câu cuối mà cậu nói, mình sẽ không tính toán việc cậu bôi nhọ mình ngay trước mặt mình như vậy."
***
Trong phòng học lớp sáu.
Những đồ như tạp chí, đồ dưỡng da, các loại sổ ghi chép hoa hoè loè loẹt và văn phòng phẩm trong ngăn bàn của Trương Vãn Ức được bày kín lên mặt bàn.
Trâu Minh Kỳ cầm theo giẻ lau đi tới, bị một đống đồ trước mắt kia doạ cho chấn kinh: "Nhiều đồ thế này, chắc phải thuê dịch vụ chuyển nhà mất? Cậu cầm nổi không?"
"Có Hàn Thạc mà."
Trâu Minh Kỳ kéo dài giọng "ồ" một tiếng, ngữ khí chứa biết bao ý mờ ám.
Trương Vãn Ức ném một nắm giấy tới chỗ cậu: "Cậu ấy không giúp tôi bê, chẳng lẽ cậu giúp tôi à?"
"Được thôi, có gì