Từ khi vén bức màn sự thật, Tô Nhược cảm thấy cô như sống thêm cuộc đời mới vậy.Thì ra khi cô biết mình đã thật lòng yêu một người, nhìn khung cảnh thứ gì cũng đều trở nên đẹp đẽ, cả bầu trời xanh một màu xanh cũng rất khác.Cái cảm giác đi qua nhiều tổn thương và mất mát thứ cô nhận được lại là hạnh phúc thì làm sao không vui cho được.Chỉ cần một buổi sáng khi cô thức giấc sẽ thấy lòng nhẹ tênh.
Cầm lấy một tách trà nóng ngồi trước hiên ngắm nhìn bầu trời trong xanh rồi khẽ ngã đầu vào người mình thương bình an tự tại!
Nghĩ đến thế làn môi đỏ Tô Nhược cong lên, cúi đầu nhìn mũi giày cười khẽ, Cảnh Tử Sâm từ trong nhà đi ra.Hình ảnh Tô Nhược mặc chiếc váy hai dây màu đỏ khoe làn da trắng muốt, cô ngồi trên chiếc xích đu đung đưa theo làn gió trên môi còn vương nụ cười xinh đẹp đến phát hờn..
Giữa vườn hoa nhiều sắc màu cô là đóa hoa xinh đẹp nhất.
Cảnh Tử Sâm đi tới,anh chỉ cần nhấc tay lên đã dễ dàng bế Tô Nhược đặt lên đùi mình,hôn nhẹ lên má cô, choàng tay ôm cô vào lòng..
- Cười ngây ngô gì đó..hửm..?
Tô Nhược đánh lên ngực anh, nhìn xung quanh một chút..
- Có người đấy..
Cảnh Tử Sâm hít thở thật sâu,ôm chặt cô vào lòng rồi thở dài, cúi đầu hôn lên bờ vai mảnh khảnh.
- Ôm em bao nhiêu cũng không thấy đủ thì làm sao đây?1
Tô Nhược mỉm cười,dùng hai tay béo lấy mặt anh..
- Hừ,mấy lời ngon ngọt này anh đã dụ bao nhiêu cô gái rồi hả..nói mau..
Nói rồi cô còn bật cười thành tiếng, cúi đầu cắn nhanh vào cằm anh rồi thả ra như con mèo nhỏ ăn vụng..
Nắm bàn tay cô hôn từng ngón một, Cảnh Tử Sâm nheo mắt giả vờ suy tư.
- Để anh đếm xem..
Mặt Tô Nhược liền sưng lên, đổi lại tiếng cười của Cảnh Tử Sâm..Anh lắc lư cô như bế một đứa trẻ..
- À..sao đếm thế nào cũng chỉ có một mình em nhỉ?
Tô Nhược bị anh trêu mà bật cười,nụ cười của cô rất đẹp, đẹp hơn bất cứ thứ gì trên