Lúc Cảnh Tử Sâm nhận được tin Bạch Đình qua đời đột ngột là từ Trình Viện, anh nhìn phòng tắm đang đóng chặt mà trong mắt là hiện lên sự lo lắng.Chuyện về đoạn clip hiện tại chưa được giải quyết lại xảy ra chuyện này.
Hơn ai hết Cảnh Tử Sâm hiểu rõ nếu biết chuyện này Tô Nhược sẽ đau lòng ra sao.Dù lúc nào cô cũng nói không muốn liên quan đến Đường gia, dù sao cũng là máu mủ muốn phủ nhận cũng không thể, Tô Nhược lại là người sống tình cảm,mạnh miệng nói thế nhưng hành động lại sợ tổn thương những người kia.
Như sự việc lần này cô không những lo lắng cho cô gặp họa mà còn lo cho Đường gia bị phơi bày ra ánh sáng.Dù cô không nói ra nhưng anh vẫn hiểu cô hơn ai hết..
Tô Nhược mở cửa phòng đi ra nhìn thấy Cảnh Tử Sâm đang đứa dựa người vào cửa sổ, vẻ mặt trầm ngâm, chân mày anh nhíu lại..Bỗng trong lòng Tô Nhược có gì đó không lành.Cô thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh anh, bàn tay nhỏ còn mang hơi lạnh vuốt lấy chân mày anh.
- Sao thế có chuyện gì hả anh..?
Cảnh Tử Sâm nhìn cô, lần đầu trong mắt anh Tô Nhược thấy rõ sự bất an.Cảnh Tử Sâm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, anh nhìn sâu vào mắt Tô Nhược.
- Nhược Nhược...!
- Dạ..
Tô Nhược ý thức vẻ mặt nghiêm trọng của anh ngày càng nặng nề, làm cô cũng căng thẳng theo anh..
Xoa lấy bờ vai mảnh khảnh trắng mịn của cô, Cảnh Tử Sâm nhẹ giọng.
- Nhược Nhược, Bạch Đình bà ấy mất rồi.
Thân thể Tô Nhược run lên, may mắn có Cảnh Tử Sâm ôm lấy cô mới có thể đứng vững được.Miệng Tô Nhược hé mở, nước mắt cũng ứa ra.Làn môi phút trước còn ửng hồng giờ nhanh chóng tái nhợt, cô níu áo Cảnh Tử Sâm, tiếng nói nghẹn ở cổ.
- Bà..bà ấy sao lại....!
- Nhược Nhược anh biết em rất đau lòng nhưng em phải bình tĩnh, hiện tại chưa rõ nguyên nhân cái chết chỉ biết là ngả lầu dẫn đến tử vong.
Tô Nhược nắm chặt bàn tay, cô dụi mặt vào Cảnh Tử Sâm không nói gì nữa.Muốn khóc nhưng