Thời gian sau này khi biết rõ tất cả sự tình,Hải Lam ngày càng thương Tô Nhược hơn.
Một phần vì áy náy lúc trước Bà có phần nghĩ không đúng về cô, và một điều quan trọng nữa chính là khi Tô Nhược và Cảnh Tử Sâm chuẩn bị kết hôn, Cảnh Tử Sâm có về nhà gặp bà và Cảnh Tử Bằng.
Lúc đấy Cảnh Tử Sâm có nói qua với Hải Lam.
- Nếu mẹ yêu thương con thì con cũng mong mẹ sẽ yêu thương vợ của con.Nhược Nhược bây giờ là tất cả đối với con,con không muốn cô ấy bị tổn thương dù là một chút bởi bất cứ lý do gì.Con không ép buộc mẹ phải chấp nhận Nhược Nhược, bởi cái gì gượng ép thường không tốt,chỉ là con thông báo với mẹ một tiếng rằng con đã kết hôn.Nếu mẹ thật lòng hoan hỷ thì mẹ sẽ có thêm một cô còn dâu và sau này là có cháu bồng bế.Còn nếu.....!
- Mẹ..mẹ có nói là không chấp nhận con bé đâu, thời gian trước mẹ có suy nghĩ sai lệch một chút mà thôi, con không cần để bụng như thế có được không?
Cảnh Tử Sâm chưa nói hết câu,Hải Lam liền lo sợ anh không cho bà nhận con dâu lẫn cháu,thế là uất ức lên tiếng,mắt còn đỏ lên trông rất tội nghiệp.
Cảnh Tử Bằng ngồi bên cạnh như xem kịch vui, ông điềm nhiên nói thêm..
- Ý Tử Sâm muốn bà thật lòng tận tâm mà thương yêu con bé chứ không phải là cố gắng tiếp nhận.Gượng gạo sẽ mất hay.
Cảnh Tử Sâm quá yêu Tô Nhược, đến cảm xúc của cô anh cũng nâng niu một cách trọn vẹn..Ngày đưa Tô Nhược đến buổi từ thiện anh đã nhìn ra cử chỉ không quá thành thật của mẹ mình nhưng anh để đó chưa kịp xử lý thì nhiều việc ập tới đến hôm nay anh mới giải quyết một lần.
Cảnh Tử Sâm không giống như bao người,anh không muốn vợ anh phải làm dâu hay chung đụng với ai cả,anh chỉ thích không gian hai người.Cô không cần phải giữ ý tứ hay nhìn sắc mặt ai mà sống,cứ tự do tự tại bình yên bên cạnh anh là được...!
Hải Lam cũng nhìn ra cái sai cố chấp của mình,sự việc Đường Hân Nghiêng khiến bà sáng mắt ra,nghĩ đến còn thấy sợ hãi nữa là..
Nên lúc này chân thành nói với Cảnh Tử Sâm..
- Mẹ