Rầm..
Đường Chấn Quang sắc mặt vô cùng tức giận, tay đập mạnh vào bàn.
- Tại sao, tại sao chuyện hệ trọng như vậy mà các người lại dám giấu Tôi.Chuyện này đổ bể ra thì như thế nào..
Sau khi bác sĩ rời đi, Đường Hân Nghiêng yếu ớt dựa trên giường,Bạch Đình ngồi bên cạnh mắt đỏ hoe nắm tay cô ta an ủi.
Đường Chấn Quang cũng biết rõ mọi chuyện, kể cả chuyện trước đó Tô Nhược có tin đồn với Cảnh Tử Phong và Bạch Đình đã đến gặp Tô Nhược...!
Đường Chấn Quang không nghĩ mọi thứ lại trở nên rắc rối như thế này, đầu ông đau như búa bổ.Chỉ mới vừa đắc cử khó khăn lắm ông mới giữ vững vị trí này, nếu mọi thứ bị bại lộ có phải cuộc đời sau của ông ta sẽ là danh bại thân liệt hay không.
Đường Chấn Quang giận dữ nhìn Bạch Đình.
- Tại sao em có thể hồ đồ như vậy hả,từ bao giờ ai cho em cái quyền quyết định mọi việc,các người muốn giết chết tôi đúng không?
Bạch Đình ngồi yên lặng nghe mắng nước mắt lặng lẽ rơi, Đường Hân Nghiêng nhẹ giọng lên tiếng giải vây.
- Ba..ba đừng giận nữa được không, mẹ chỉ nghĩ cho ba, mẹ nói ba đang đau đầu vì bầu cử nên không muốn ba bận lòng, cho nên mẹ mới tìm Nhược Vũ để khuyên ngăn.Nhưng không ngờ chị ấy....!
Nói đến đây cô ta ngưng lại không nói tiếp nhưng ai cũng hiểu nội dung tiếp theo.
Bạch Đình bị chồng mắng tủi thân,nghĩ đến Tô Nhược ngày ấy lòng bà thắt lại..
Nghe thế Đường Chấn Quang càng không khống chế được cơn giận..
- Khốn nạn thật mà..
- Ba, giờ chúng ta phải làm sao,con rất sợ chị ấy vì hận thù che mắt sẽ làm ra những chuyện không nên...!
- Chết tiệt,nếu nó dám phá hoại cái gia đình này, ba sẽ không bỏ qua cho nó.
Bạch Đình vội lên tiếng.
- Chấn Quang anh đừng như thế, hiện tại Nhược Vũ nó đang gặp nguy hiểm,em xin anh chúng ta hãy đến đó xem con thế nào.Còn sai trái gì sẽ tính sau được không?
- Em đừng mong tôi sẽ đến đó, đứa bất hiếu như nó từ lâu tôi đã xem không có rồi..
- Chấn Quang...!
- Im miệng, Tôi cấm ai đến gặp nó thêm lần nào nữa.Nếu làm trái ý Tôi thì đừng trách sao tôi nhẫn tâm.
Nói rồi ông bỏ đi để lại Bạch Đình chết lặng, Đường Hân Nghiêng nhìn bà với đôi mắt hả hê.
Qua một lúc mới nắm tay Bạch Đình..
- Mẹ..con nói này mẹ đừng giận, ba nói đúng mẹ đừng nên gặp riêng chị ấy nữa.
Bạch Đình ngẩng đầu nhìn cô ta, Đường Hân vẻ mặt nhu thuận,thật lòng khuyên nhủ.
- Con biết nói gì thì nói Nhược Vũ cũng là con mẹ làm sao mẹ bỏ rơi cho được nhưng mà chị ấy không suy nghĩ được như