Lúc bác sĩ khám xong, Dương Bội và Henry đến thăm, họ gõ cửa dè dặt một chút sau mới dám đi vào.
Lúc này y tá đang thay băng trên đầu cho Tô Nhược, ngoài nơi chân phải bị tổn thương phần mềm,trên đầu có vết thương đã được khâu lại, cũng may là nằm sát chân tóc nên có lại thẹo cũng không sao.
Tô Nhược nghĩ chắc do lúc ngôi nhà nổ tung bị vật gì đó va vào mà cô cũng không nhớ rõ làm sao mình lại bị thương như thế nữa.
Đúng thật là quá xui xẻo mà, làm nghề bao nhiêu năm qua chưa bao giờ cô gặp sự cố nguy hiểm như vậy.
Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi,Tô Nhược bần thần nhớ lại trước khi cô ngất đi trước mắt lại hiện lên khuôn mặt Cảnh Tử Sâm.
Thật là, không thể hiểu nổi..
Mắt thấy Dương Bội và Henry đi vào nhưng thái độ của họ hôm nay khác lạ,nhất là Dương Bội vẻ oai phong lẫm liệt của cô ta hàng ngày đâu rồi.Sao sắc mặt hai người đó cứ dè dặt khó hiểu.
- Chủ Tịch Cảnh..
Hai người gọi Cảnh Tử Sâm một tiếng chào hỏi, Tô Nhược như ngầm hiểu,thì ra họ bị người đàn ông đang đứng cao ngất kia hù dọa.
Cảnh Tử Sâm không biết có nghe thấy không, anh cứ chăm chú nhìn xem y tá thay băng vết thương cho Tô Nhược.
Thấy Tô Nhược nhíu mày thì mày anh cũng nhíu lại.Cả cô y tá cũng cảm nhận khí lạnh từ anh, bàn tay dán băng lại cho Tô Nhược cũng không được tự nhiên có chút run run.
- Xong rồi, cô có thể nghỉ ngơi.
- Cám ơn.
Tô Nhược sờ sờ lên băng dán vết thương mỉm cười nói cám ơn..
Sau khi cô y tá rời đi, Cảnh Tử Sâm ngồi xuống giường, bàn tay sờ nhẹ lên đầu Tô Nhược.
- Có đau lắm không?
Tô Nhược lén nhìn ra phía sau nhìn hai người kia đang đứng chờ đợi, cô hơi xấu hổ kéo tay anh..
- Ừm không đau, Tôi muốn nói chuyện riêng với họ một chút được không?
Lúc này Cảnh Tử Sâm mới nhớ đến hai người sau lưng.
Anh gật đầu..
- Được.
Anh đứng lên,dáng người thẳng tắp làm Dương Bội và Henry áp lực lùi ra sau một bước, họ vội nhìn anh.
- Hai người ở đây với cô ấy đi.Tôi có việc một chút sẽ quay lại.
- Được, Chủ Tịch Cảnh anh đừng lo.
Dương Bội vội đáp lời.
Cảnh Tử Sâm trước khi đi, anh quay người nói với Tô Nhược.
- Một chút anh sẽ quay lại.
Hai mắt to tròn của Tô Nhược nhìn anh đầy bất đắc dĩ mặt cô nóng ran nhẹ gật đầu.
Lúc này Cảnh Tử Sâm mới chịu rời đi..
Thấy cánh cửa vừa đóng lại,Henry đã tiến đến giường nắm tay Tô Nhược.
Còn Dương Bội cũng thở phào xả vai, kéo ghế ngồi xuống.
- Tiểu Nhược em thế nào,cơ thể ổn không?
- Em ổn rồi, em không sao mọi ngưới đừng lo.
Tô Nhược phát hiện Dương Bội nhìn mình bằng ánh mắt rất khác.
Cô hơi chột dạ..
- Chị Bội chuyện của Cảnh Tử Sâm không phải em muốn giấu chị,chị đừng hiểu lầm.Thật ra không như chị nghĩ đâu.
Dương Bội nhếch môi cười cười.
- Còn không như chị nghĩ, em muốn chị nghĩ thế nào.
Chỉ vì tai nạn của em mà khiến Cảnh Tử Sâm làm náo loạn cả thành phố F.1
- Hả?
Tô Nhược hé miệng hoảng hốt,bây giờ cô mới nhớ là mình quên hỏi vì sao cô xảy ra tai nạn ở thành phố F nhưng lại nhập viện ở thành phố A.
Henry kéo tay Tô Nhược đến bây giờ anh ta còn chưa tỉnh táo.
- Tiểu Nhược xin lỗi, anh đã kể hết cho chị Bội nghe rồi.
Tô Nhược không trách Henry, trong đầu cô vẫn còn vì câu nói của Dương Bội mà chưa kịp tiêu hóa.
Thấy mặt cô đần ra Dương Bội buồn cười..
- Em bây giờ là ngôi sao sáng nhất đấy, chẳng những Cảnh Tử Sâm gây náo loạn bệnh viện ở thành phố F.Còn người anh trai cực phẩm của em nữa.
Em thật muốn biến chị thành con ngốc đúng không?
- Anh trai..anh trai em sao , Ý chị nói Tô Hàn?
Dương Bội gật đầu, Henry nhớ đến vẻ đẹp tuấn tú ấm áp của Tô Hàn tiếc nuối nói.
- Em đấy có anh trai cực phẩm như thế mà không cho anh biết thật là uổng công anh thương em..
Giờ này lời đùa cợt của hai người họ khiến Tô Nhược cười không nổi.
Cô day day trán rầu rỉ hỏi.
- Vậy là anh trai của em đã biết Cảnh Tử Sâm với em..
Dương Bội nhìn Henry..
- Cậu mở ảnh ra cho con bé xem đi.
Rồi nói với Tô Nhược.
- Đâu phải chỉ mình anh trai em biết mối quan hệ của em và Cảnh Tử Sâm mà bây giờ cả nước ai không rõ.
- Chị nói gì, trời