A Trần mặt tái đi vội lên tiếng giải thích.
- Cô Tô xin lỗi,tôi chỉ làm theo lời Chủ Tịch mà thôi.
- Cái gì, Cảnh Tử Sâm sao? Cảnh Tử Sâm bảo anh đưa tôi đi đâu..ngừng xe..ngừng xe..anh có nghe không?
A Trần khó xử lắc đầu.
- Cô Tô xin cô đừng làm khó Tôi, nếu Tôi không làm đúng theo lời của Chủ Tịch.
Anh ấy sẽ đuổi việc tôi..
Tô Nhược mím môi nhìn vẻ tội nghiệp của A Trần mà không nỡ làm khó anh ta.
Đây mới rõ ràng là phong cách của Cảnh Tự Sâm, gian xảo lưu manh.Sao cô có thể ngốc thế,cứ nghĩ anh có thể dễ dàng để cô rời đi.
Tô Nhược đá vào ghế xe, tức giận nói.
- Được, tôi không làm khó anh, chở Tôi đến tôi đánh chết tên khốn đó.
Đầu A Trần nổi đầy vạch đen,mồ hôi lạnh chảy dài dọc theo sóng lưng.
Nhìn qua kính chiếu hậu, sắc mặt Tô Nhược đỏ lựng dường như đang rất tức giận.
A Trần cố gắng tập trung nhìn đường, may mắn cũng rất nhanh đã đến nơi.
Phía trước chính là nhà hàng đang khai trương của Cảnh Tử Sâm.
Ngừng ngay cổng lớn, hiện tại khách ra vào rất đông, phóng viên cũng rất nhiều.
Cơn lửa thịnh nộ của Tô Nhược phừng phừng trong lòng, cô đưa mắt tìm kiếm Cảnh Tử Sâm.
Lúc này A Trần vừa ngừng xe, Điền Lăng đã chờ sẵn.
Anh ta đi đến mở cửa cho Tô Nhược, mỗi lần nhìn vóc dáng cao lớn của Điền Lăng là khiến Tô Nhược có chút khiếp sợ nhưng hôm nay trong lòng đang tức giận vừa bước xuống xe cô đã đanh giọng.
- Chủ tịch các người đâu?
Phóng viên vừa thấy Tô Nhược xuất hiện liền hô toáng lên muốn đến gần cô nhưng đội an ninh đã che chắn khó lòng tiếp xúc với Tô Nhược.
Nhìn sắc mặt không được tốt của Tô Nhược, Điền Lăng như cũng hiểu ra sự việc,anh ta nhẹ giọng nói với cô.
- Chủ Tịch đang đón khách bên trong.
Chưa đợi Điền Lăng nói hết câu, Tô Nhược đã sãi bước đi vào.
Điền Lăng nhếch môi vội theo sau cô, hất tay ra hiệu bảo A Trần tìm chỗ đậu xe.
Đây là một trong những chi nhánh nằm trong chuỗi nhà hàng củ Cảnh Thị đầu tư.
Có tên chung là Viên Lãng với sân vườn khá rộng, không gian mở thiết kế chuẩn châu âu, sắc trắng hài hòa vô cùng đẹp mắt.
Chỉ là