"Trên bàn em có tài liệu đấy, ngày đầu tiên đi làm thì cứ nắm bắt được tình hình cơ bản của công ty là được rồi." Kỉ Ngôn Thanh thấy Cảnh Thù có vẻ chán chường, anh điềm đạm mở lời.
"Vâng." Cảnh Thù đáp lời anh, đưa tay mở tập tài liệu ra.
Nhìn hàng dài số liệu trong tài liệu cô thấy đầu óc quay cuồng chóng mặt.
Là một sinh viên chính quy trường nghệ thuật, nay nhìn cả đống số liệu quay mòng mòng trước mặt, Cảnh Thù cảm tưởng bản thân sắp trở thành đồng loại của những con số này mất.
Cô lén lén đưa mắt về phía Kỉ Ngôn Thanh đang cúi đầu xử lí công việc, trong lòng thầm giơ ngón tay cái thán phục anh.
Bỗng Kỉ Ngôn Thanh đột ngột ngẩng đầu, Cảnh Thù vội nhanh chóng cầm tập tài liệu che kín mặt.
Nhìn thấy cô như vậy, một nụ cười nhẹ sượt qua nơi khóe môi anh.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa vang lên, Lam Lẫm Duệ đứng bên ngoài nói vọng vào: "Giám đốc, còn 3 phút nữa đến giờ họp rồi ạ."
"Ừ." Kỉ Ngôn Thanh đứng dậy chuẩn bị rời đi, lúc đi tới cửa anh không quên quay đầu lại nói với Cảnh Thù lúc này vẫn đang vùi đầu vào sấp tài liệu: "Trong tủ có đồ ăn vặt, trên giá cũng có thêm mấy cuốn sách mới, em muốn uống gì thì cứ nói một tiếng với người bên ngoài nhé."
Cảnh Thù không nói gì mà càng cúi đầu thấp hơn, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên cô mới dám ngẩng đầu.
Thở dài một hơi, nhớ lại mấy lời Kỉ Ngôn Thanh vừa nói, mặt Cảnh Thù hơi ửng hồng.
Có lẽ chỉ có cô đi làm mới nhàn nhã thế này, lại còn cứ nói với người bên ngoài một tiếng, cô nào dám làm như thế.
Nghĩ đến đây, theo bản năng Cảnh Thù mở ngăn kéo ra, bên trong được xếp đầy đồ ăn vặt và sữa.
"Cộp", Cảnh Thù quyết định đóng ngăn kéo lại, sau đó tiếp tục nghiêm túc nghiên cứu tài liệu.
Nói đến đây làm việc thì phải làm việc tử tế, cô còn lâu mới bị đống đồ ăn này mua chuộc nhé.
Một buổi sáng yên tĩnh trôi qua, đến trưa Kỉ Ngôn Thanh dẫn Cảnh Thù xuống dưới dùng bữa.
Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, các nhân viên đều đơ như phỗng, ai nấy cũng tròn xoe mắt nhìn cảnh Kỉ Ngôn Thanh đang nắm tay Cảnh Thù.
Ngay lập tức Cảnh Thù bắt đầu nhận thức được sự tình nên cố giằng tay ra, kết quả chẳng có tác dụng gì, cô chỉ đành lặng lẽ nhìn Kỉ Ngôn Thanh lúc này biểu cảm vẫn hết sức bình tĩnh.
Rõ ràng hôm qua đã nói rõ là giấu chuyện hai người kết hôn, anh còn đồng ý rồi mà đến hôm nay lại quên sạch như thế ư.
Nhìn theo bóng lưng của Kỉ Ngôn Thanh và Cảnh Thù, toàn bộ người trong công ty đều thất kinh, đều bắt đầu đồn đoán xem cô gái đi cùng Kỉ Ngôn Thanh rốt cuộc có quan hệ thế nào với anh.
Sau khi món sườn bò được đưa lên, Cảnh Thù quan sát Kỉ Ngôn Thanh đang cắt đồ ăn giúp mình, những lời ban nãy cô muốn nói bây giờ không sao mở lời nổi.
Thôi kệ đi dù sao tính cách anh ấy cũng ương ngạnh, cứ để tùy ý anh ấy vậy.
Nhấm nháp từng miếng thịt, Cảnh Thù cảm thấy bầu không khí giữa hai người họ ngày càng tốt đẹp hơn, nếu đổi lại ở kiếp trước, muốn cô ăn một bữa cơm thoải mái vui vẻ với anh, cô chắc chắn sẽ từ chối.
Trong trường hợp không thể từ chối thì cô cũng sẽ giữ bản mặt lạnh nhạt suốt bữa ăn, ăn xong sẽ bỏ đi ngay.
"Giám đốc Kỉ, anh cũng đến đây dùng bữa à.
Vừa nãy đứng từ xa trông qua tôi còn tưởng mình nhìn nhầm cơ, không ngờ lại là giám đốc Kỉ thật." Cảnh Thù còn đang miên man suy nghĩ thì một giọng nói ấm áp êm tai vang lên.
Cô ngẩng