Mọi thứ trước mắt Cảnh Thù như nhòe đi, đôi tay yếu ớt bám vào cổ Kỉ Ngôn Thanh, mãi đến khi Cảnh Thù thở dốc, anh mới chịu buông cô ra.
Để đầu Cảnh Thù dựa sát vào người mình, Kỉ Ngôn Thânh lặng lẽ ôm cô một lúc, ánh mắt anh dần dịu lại.
Cảnh Thù hít lấy hít để không khí, bực bội hỏi: "Sao..
sao anh lại hôn em!"
Kỉ Ngôn Thanh cười lớn, đáp lời cô: "Phần thưởng cho em đấy."
Hả? "Cảnh Thù ngơ người, phần thưởng gì cơ?
Kỉ Ngôn Thanh tiện tay nới lỏng cà vạt, sau khi đợi Cảnh Thù chỉnh trang lại váy áo, anh kéo cô ra ngoài.
Bấy giờ Cảnh Thù mới nhận ra lời vừa nãy của anh có ý gì nên đỏ ửng mặt.
Tên lưu manh này rõ ràng chỉ lấy lí do để hôn cô thôi, phần thưởng cái khỉ gì chứ, rõ ràng anh ta tự thắt cơ mà.
Lâm Vịnh Tuyết đã đứng chờ họ bên ngoài khách sạn, trông thấy hai người tới cô ấy liền giơ tay chào, lọt vào mắt cô là gương mặt vẫn còn hơi phớt hồng của Cảnh Thù.
Lâm Vịnh Tuyết hơi sững lại, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý với Kỉ Ngôn Thanh.
Kỉ Ngôn Thanh chỉ cau mày sau đó đưa Cảnh Thù lên xe.
Trên đường đi Lâm Vịnh Tuyết và Kỉ Ngôn Thanh chỉ bàn về chuyện công việc, Cảnh Thù không có cơ hội để chen lời nhưng cô cũng rất thoải mái với sự nhàn rỗi của bản thân.
Sau khi công việc khảo sát hoàn thành, thời gian cũng không còn sớm, Lâm Vịnh Tuyết gợi ý:" Bữa tối nay hai người đừng đi ăn riêng nữa, tôi muốn mời giám đốc Kỉ một bữa cơm từ lâu lắm rồi, không biết lần này có vinh dự được anh nhận lời không? "
Lâm Vịnh Tuyết đã nói đến mức này, nếu tiếp tục từ chối cũng không hay, nhưng nhớ tới những lời ban trưa Kỉ Ngôn Thanh nói với mình, Cảnh Thù phải kéo kéo tay áo anh, ý bảo anh nể mặt Lâm Vịnh Tuyết đi, chuyện hẹn hò của họ có thể để sau cũng được.
Kỉ Ngôn Thanh nhìn cô, quyết định không thốt ra lời từ chối đã treo sẵn nơi đầu lưỡi nữa, anh gật đầu đồng ý.
Lâm Vịnh Tuyết dẫn hai người đến một nhà hàng phục vụ riêng.
Cô ấy đã cho người đi tìm hiểu, lúc ở Bắc Kinh, Kỉ Ngôn Thanh thường xuyên lui tới một nhà hàng phục vụ riêng nên có lẽ hương vị của đồ ăn ở chỗ hôm nay sẽ vừa ý anh ấy.
Đồ ăn được mang lên, Kỉ Ngôn Thanh gật đầu với Lâm Vịnh Tuyết, kế đó liền quay ra chuyên tâm gắp thức ăn cho Cảnh Thù.
Cảnh Thù đã quen với điều này suốt mười năm trời nên dù có người ngoài ở bàn ăn cô cũng