Nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của anh, trong mắt Cảnh Thù dần ngập tràn ý cười.
Thực ra cô luôn tin tưởng anh, kiếp trước hai người ở bên nhau mười năm, suốt mười năm ấy anh luôn đối xử rất tốt với cô.
Dù nay Cảnh Thù sống lại mười năm trước thì Kỉ Ngôn Thanh vẫn là Kỉ Ngôn Thanh.
Nhưng cô tin anh là một chuyện, được nghe anh đích thân nói ra lời ấy mới thật yên lòng làm sao.
Đồng thời trải qua việc lần này với Lâm Vịnh Tuyết, cô càng hiểu thêm về sự ưu tú của anh.
Một người tới đâu cũng được săn đón như anh lại chấp nhận tất cả để ở bên cô, bảo vệ cô.
Cô không thể phủ nhận, dù Kỉ Ngôn Thanh mang giông bão đến đời cô, anh cũng là người che chắn cô khỏi sương giá cuộc đời.
"Anh Kỉ này, em muốn làm một việc."
Khuôn mặt Cảnh Thù so với bàn tay Kỉ Ngôn Thanh trông thật nhỏ bé, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía anh, dáng vẻ này ai có thể nỡ lòng từ chối.
Hầu kết Kỉ Ngôn Thanh hơi động đậy, đôi mắt như sâu hơn: "Chuyện gì?"
"Anh nhắm mắt lại đi đã."
Kỉ Ngôn Thanh quan sát nụ cười tươi tắn của cô, sau đó anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Cảnh Thù chầm chậm tiến sát gần anh, dần cảm nhận được hơi thở của người đối diện.
Nhịp tim đập liên hồi, đôi môi hai người chạm vào nhau.
Khi hơi thở giao hòa, nhịp thở của Kỉ Ngôn Thanh đột ngột dừng lại.
Khi Cảnh Thù định lùi lại, anh lập tức mở to đôi mắt sắc lẹm, đáp trả lại nụ hôn của cô một cách cuồng nhiệt.
Cảnh Thù kinh ngạc, hơi thở như bị chặn lại..
Kỉ Ngôn Thanh vòng tay ôm chặt vòng eo thon gọn của cô, hô hấp của Cảnh Thù dồn dập hơn bao giờ hết.
Đôi mắt hoe đỏ của anh ngắm nhìn cô thật lâu rồi đột nhiên anh rời đi, bước vào nhà tắm.
Trước mắt mọi thứ trở nên tối sầm, Cảnh Thù cầm trên tay một chiếc khăn mỏng, tiếng nước chảy róc rách bên tai.
Thật sự..
kích thích quá đi.
Cảnh Thù vội lấy khăn che đi gương mặt đang đỏ bừng của mình, một lúc sau cô mới len lén để lộ ra đôi mắt vẫn còn hoen đỏ.
Đôi tay trắng nõn hơi run rẩy, đuôi mắt động động, trộm nhìn về phía phòng tắm đang đóng chặt kia.
Cánh cửa thủy tinh nửa trong suốt làm hiện rõ bóng người Kỉ Ngôn Thanh ở bên trong, mặc dù nhìn không rõ được hết nhưng hình bóng bờ vai rộng của anh vẫn khiến Cảnh Thù không rời mắt được.
Cô vội quay đầu đi, trái tim đập bình bịch liên hồi.
Áp tay lên hai bên má đang nóng bừng, Cảnh Thù thầm trách bản thân quá đáng thất vọng.
Không phải chỉ là nam sắc thôi sao, kiếp trước cô đã nhìn suốt mười năm rồi mà chẳng cảm thấy gì, tại sao lần này lại không muốn rời mắt như thế.
Nghĩ đến đây trong đầu cô lại xuất hiện một vấn đề khác.
Cánh cửa này nhìn rõ như vậy, lát nữa lúc cô đi tắm thì sẽ..
Chẳng lẽ cô lại quyết định không tắm sao?
Không không, chắc chắn là không được rồi.
Kỉ Ngôn Thanh vừa bước ra thì thấy Cảnh Thù đang liên tục lắc đầu.
"Em đang