"Mộc Na, coi như là anh đền bù cho em. Đừng hận anh nữa, được không?".
"Anh cũng có lòng quá nhỉ, nhưng tôi còn chưa biết là anh còn sống được bao nhiêu lâu nếu cứ nằm như thế này?".
"Phong, để anh đi lấy đồ cứu thương. Ở đây cách thành phố xa quá, đến nơi chắc chú không trụ được mất. Mộc Na, không ngờ cô lại bỉ ổi như thế?". Hàn Nhất chạy xuống lầu lấy đồ cứu thương, trên trường lớp cũng đã từng học về cứu thương hay cấp cứu. Coi như anh cũng biết một chút.
Hàn Nhất cố gắng cầm máu cho hắn, bôi thuốc rồi băng bó thật chặt vết thương: "Được rồi, cố gắng lên anh đưa chú vào bệnh viện".
"Em trụ được". Đưa ánh mắt nhìn cô ủ rũ: "Là em sai trước, đừng trách cô ấy".
"Em còn thời gian để quan tâm cô ta sao? Nếu biết trước thế này thì hôm đó đã xem như là chú ly hôn rồi. Đi bệnh viện, để như vậy lâu không tốt đâu".
"...". Mộc Na chỉ nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt mà chẳng có cảm xúc.
Hàn Nhất cõng Hàn Phong xuống xe rồi phóng tới bệnh viện trong thành phố. Trên đường đi, máu vẫn không được cầm lại hoàn toàn mà vẫn rỉ từng chút ra. Con tim đau nhói, mất máu. Hàn Phong dần mất đi ý thức mà ngất đi.
"Hàn Phong, chú sao rồi. Cố gắng lên, sắp tới rồi".
Chạy tới trước bệnh viện sau nhiều tiếng chạy với tốc độ chóng mặt trên con đường ban đêm trống vắng. Hàn Nhất cõng hắn vào, hắn được đưa vào phòng cấp cứu. Ánh đèn đỏ trên cửa bắt đầu sáng lên.
Hàn Nhất lo lắng trong lòng mà đi tới đi lui. Bên trong thì tất cả đều vội vã:
"Nhanh lên, truyền thêm máu. Cầm máu vết thương, khâu nó lại. Máy thở".
Gần một giờ sau, cánh cửa dần được mở ra. Hàn Phong được đẩy ra ngoài.
"May mắn là đã được xử lý đôi chút từ trước. Không còn nguy hiểm, tịnh dưỡng vài ngày là khỏe".
"Cảm ơn bác sĩ".
Hắn được đẩy vào phòng bệnh vip. Mộc Na cũng tới bệnh viện sau đó, cô đi tìm cái tên Hàn Phong ở phòng bệnh nào.
Đứng trước cửa phòng bệnh, cô chuẩn bị mở cửa thì cũng là lúc Hàn Nhất mở cửa đi ra. Nhìn thấy cô, anh lạnh nhạt cau mày: "Cô đến đây làm gì?".
"Trước đây tôi bị thương, anh ta cũng chăm sóc tôi. Nên bây giờ tôi đến để chăm sóc anh ta'.
"Cô không nên tới đây. Yên tâm đi, tôi cho người đi tìm Mộc Nư rồi. Ép cô ta kí vào tờ giấy ly hôn đó, còn bây giờ hãy đi đi đừng bao giờ quay lại tìm Hàn Phong nữa".
"Nhưng...".
"Coi như đây là cuối gặp cô, tôi cũng nói cho cô biết vậy. Tôi Hàn Nhất cầu xin cô, cô đã khiến nó yêu cô nhưng rồi cô lại làm tổn thương nó. Xin cô, tha cho nó đi. Nó đã chịu đựng quá đủ rồi, chính tôi lại chẳng muốn nó chịu khổ dù chỉ một giây hay một phút nữa".
Những giọt nước mắt ứa đọng trên khóe mi của cô rưng rưng:
"Anh ta thì chịu khổ cái gì chứ? Anh ta dựa vào mình là người có tiền, có quyền thì có thể giam cầm tôi, hành hạ tôi, cưỡng bức tôi, giết chết cái thai trong bụng tôi sao? Anh ta có quyền gì mà quyết định mọi thứ? Có quyền gì mà phá hoại cuộc sống của tôi?".
Hàn Nhất nắm tay cô kéo đến chỗ ít người, rồi anh quỳ xuống trước mặt