Đứng trước máy ảnh, mặt cô vẫn không thể vui hơn, ánh mắt cô đọng nỗi buồn.
"Cô gái, phiền cô cười lên một chút!".
Hàn Phong cau mày, bắt lấy vai cô: "Mộc Na, em sao thế?. Không vui sao?. Không vui thì khỏi chụp!".
"Không, em không sao!". Cô cười nhẹ rồi nhìn vào ánh mắt của hắn. Ánh mắt vô hồn, trong ánh mắt ấy chỉ có cô. Không một chút tàn nhẫn, một ánh mắt dịu hiền.
"Em mệt sao?. Nếu mệt thì chúng ta đi về!".
"Không, tiếp tục đi. Phong, em không sao hết!". Cô mỉm cười thật tươi rồi nhìn vào máy ảnh.
Sau khi làm xong toàn bộ chứng nhận kết hôn. Cả hai lên xe rồi trở về:
"Phong...". Cô thẫn thờ gọi tên hắn.
"Sao thế?".
"À không, không có gì!".
"Mộc Na, hôm nay em lạ lắm!. Khó chịu ở đâu sao?".
"Chúng ta chỉ mới biết nhau tối qua... Sao anh biết em lạ hay không?". Cô nhếch mép cười rồi nhìn ra phía ngoài. 'Không, chúng ta biết nhau từ rất lâu rồi!'.
"Chuyện này... Thôi bỏ đi, anh đưa em đi ăn gì đó nhé!".
Cô nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của Hàn Phong rồi cau mày: "Cũng hơn hai giờ chiều rồi sao?. Thời gian làm thủ tục hơi lâu nhỉ!".
"Không lâu. Chỉ là sáng nay anh đến hơi trễ!".
Xe dừng lại trước một nhà hàng pháp. Cô bước vào liền bị những ánh mắt của những người đàn ông nhìn chăm chú.
Hàn Phong cau mày rồi cởi chiếc áo bên ngoài ra rồi khoác lên cho cô: "Cẩn thận cảm lạnh!".
"Lạnh sao?. Đang buổi trưa chiều mà, nóng lắm!".
"Không được cởi ra, nếu em dám...anh không biết mình sẽ làm gì quá đáng đâu!".
"Vậy anh làm được gì. Nóng lắm, em không mặc đâu. Trả anh!". Cô bỏ chiếc áo ra rồi ném về phía anh.
Hàn Phong chụp lấy chiếc áo rồi cau mày, hắn nắm lấy tay cô kéo về. Cô đang chưa kịp làm gì mà đã nằm gọn trong vòng tay của hắn.
"Anh...". Chưa thể nói ra điều gì, môi cô đã dần cảm nhận được hơi ấm. Đôi môi mỏng của hắn mềm mại chạm lên môi cô, chạm vào trái tim cô.
Mọi ánh mắt kia đều trở nên thất vọng rồi quay đi. Hàn Phong cũng dần buông cô ra: "Đó là cái giá em phải trả!".
Hai tai cô đỏ ửng lên, khuôn mặt nóng ran. Cô che lại mặt mình: "Vô sỉ!". Nơi đông người thế này mà hắn lại dám làm như thế.
Bàn tay của hắn đặt lên đầu của cô xoa nhẹ: "Hối hận cũng đã muộn rồi".
Cô thả lỏng tay mình xuống rồi ngước lên nhìn hắn, phải chăng cô đã rung động rồi?.
"Đừng xoa đầu tôi, tóc dài khó chải lắm!".
"Vậy để anh chải cho em!".
"Đừng nói nữa, đói rồi!".
Sau khi gọi món rồi món ăn lên hết. Mộc Na sững người khi thấy hắn cầm từng con tôm lên rồi bóc vỏ cho cô.
"Ăn đi, chẳng phải em bảo đói sao?".
'Tại sao vậy chứ?. Mình không thể yêu hắn được, những gì hắn đã làm sao có thể qua vậy được!'.
Cô gật gật rồi gắp từng con tôm lên rồi cho vào miệng. Sau khi ăn xong, bước ra khỏi nhà hàng:
"Về