Sau chuyện lần trước, Hoàng Gia Định quyết định cấm cửa Ngọc Nghiên ở nhà không cho cô ra ngoài nếu chưa có sự cho phép của anh.
Chính vì lẽ đó mà, cô chỉ đành ghi giá lại toàn bộ những món đồ trang sức đắt tiền của mình đưa cho Dì Dung đem bán lấy tiền.
Nhìn đống đồ trang sức lấp lánh trước mặt.
Tất cả chúng là minh chứng duy nhất cho việc Ngọc Nghiên chính là một vị tiểu thư.
Bây giờ bán đi rồi.
Sẽ chẳng có gì chứng minh được cô là tiểu thư con nhà giàu nữa.
Nghĩ đến đây, cô bỗng mủi lòng không nỡ.
Nhưng biết sao giờ, bây giờ ngoài mấy thứ này ra cô đâu có gì đáng giá nữa đâu.
- Dì cầm lấy.
Giá tôi đã ghi cho dì, nếu họ không trả cho dì đúng giá như vậy thì không được bán.
- Tôi biết rồi.
Dì Dung từ từ nhận lấy đống trang sức trên tay của Ngọc Nghiên.
Nếu không vì sự dại dột của con mình, bà ấy thề sẽ không bao giờ vô sỉ đi lấy một số tiền lớn như thế của người con gái đáng thương kia.
- Cảm ơn cô.
Ngọc Nghiên nhìn Dì Dung lắc đầu, tay đưa lên chỉ vào camera ngoài cửa.
Ý nói bà ấy nên cất hộp trang sức vào trong túi, tránh lúc đi ra bị camera ghi lại thì khổ.
Tuy đã mất hết trang sức, lại còn phải nghĩ cách gặp mặt anh trai lớn của mình là Nguyễn Như Cương để xin tiền nhưng cứ nghĩ đến việc sẽ có một vườn hoa hồng nhỏ rực rỡ mỗi khi cô nhìn xuống cửa sổ thì lòng cô lại vui vẻ lạ thường.
Đi thôi.
Đi làm cỏ vườn trước đã.
Ngọc Nghiên vui vẻ đeo găng tay, đội mũ ra vườn nhổ cỏ.
Làm việc suốt cả buổi trời, Ngọc Nghiên vừa mệt lại vừa khát, cô đi vào trong nhà định rót nước thì Dì Dung đã rót sẵn nước chờ phục vụ cô.
- Cô làm nhiều rồi.
Vào nghỉ ngơi đi để tôi làm giúp cho.
- Không cần đâu tôi muốn tự mình làm tất cả.
Dì chỉ cần giúp tôi canh chừng là được rồi.
- Vậy trưa nay tôi nấu cơm cho cô?
-