Lan Ngọc thức dậy sau một đêm thật dài...
Cả người cô đau nhức và mỏi nhừ, đặc biệt là phía dưới.
Lan Ngọc giật mình cúi xuống liền nhận ra bản thân cả người không manh áo, loạt kí ức tối qua cũng lần lượt hiện lên trong đầu.
- Chuyện đó...!là thật sao? - Lan Ngọc hoảng hốt nhìn sang bên cạnh thì hoàn toàn trống không.
Cô không dám tin rằng mình và Trần Minh Hiếu lại xảy ra chuyện như vậy.
Anh ấy lại còn là người đã có hôn ước sao cô có thể làm như thế chứ...
Lan Ngọc càng hoang mang nhiều hơn khi nghĩ tới vấn đề hôn ước của Trần Minh Hiếu.
Nhà họ Trần tuy vậy mà gia thế rất khủng, liệu có khi nào cả nhà họ Trần khi biết chuyện sẽ xé xác cô ra không, không thì tìm đến nhà cô nói bố mẹ cô không biết dạy con? Còn cả cô gái kia nữa.
Liệu cô ấy sẽ nghĩ gì chứ?
Không được.
Lan Ngọc cô dù có thế nào cũng không thể mang tiếng xấu được.
Đêm qua tất cả chỉ tại rượu, do rượu nên mới có “tai nạn” oái oăm như thế.
Chỉ cần cô không nói, Trần Minh Hiếu không nói thì sẽ không ai biết.
Ừ cứ vậy đi.
Lan Ngọc tự nhủ bản thân sau đó uể oải vào nhà tắm tắm rửa và thay quần áo chuẩn bị đến cơ quan.
- Em dậy rồi à? - Trần Minh Hiếu đang ngồi ăn ở bàn trông thấy Lan Ngọc bước ra bèn đứng lên lại gần cô.
Lan Ngọc thấy anh hai má liền đỏ ửng, hoảng sợ lùi lại.
- Chúng...!chúng ta nói chuyện sau.
Em có buổi phỏng vấn rất quan trọng, em đi trước.
- Anh xin nghỉ cho em rồi.
- Trần Minh Hiếu thản nhiên nói.
- Cái gì? - Lan Ngọc hốt hoảng nhìn anh.
Có vẻ như buổi phỏng vấn này rất quan trọng với cô thì phải.
Trần Minh Hiếu thắc mắc nhìn Lan Ngọc vội vã nhắn tin cho khách mời cô sẽ phỏng vấn hôm nay.
- Chỉ là...
Trần Minh Hiếu còn chưa kịp nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại cô đột nhiên reo lên.
Lan Ngọc dơ tay ra hiệu anh im lặng sau đó mới ấn nút nghe.
- Nghe nói cô không dẫn buổi phỏng vấn của tôi? Vậy được tôi sẽ không phỏng vấn nữa.
- một giọng nam trầm kiêu hãnh vang lên.
- Đừng mà.
Tôi sẽ là người phỏng vấn anh, anh có thể đến trường quay ngay bây giờ để kịp chuẩn bị ghi hình.
- Ồ vậy sao? Vậy thì tôi sẽ đến nhưng tôi mong là cô đã sẵn sàng...!cho cuộc hẹn của chúng ta sau buổi phỏng vấn.
- Được thôi.
- Lan Ngọc trả lời chắc chắn.
Trần Minh Hiếu đứng gần đó đã nghe được toàn bộ những gì mà ngừoi đàn ông kia nói với Lan Ngọc và anh toan chắc rằng giữa cả hai chắc chắn có một mối quan hệ gì đó bởi lẽ Lan Ngọc trước giờ chưa từng gặp mặt riêng bất kì khách mời nào sau khi buổi phỏng vấn kết thúc cả.
- Khách mời của em sao?
- Ừ.
- Lan Ngọc ừ đại một câu rồi luống cuống chạy ra khỏi nhà để đi đến cơ quan.
Cô ấy làm vậy là có ý gì? Không muốn nhắc tới chuyện đêm qua sao? Vì tên đàn ông kia?
Trần Minh Hiếu tức giận đấm mạnh tay xuống bàn rồi nhanh tay cầm lấy áo vest của mình đang vắt trên sô pha mà mặc vào chạy theo cô đến trường quay.
Hôm nay anh nhất định phải xem xem tên đàn ông kia là ai mà lại có thể chi phối Lan Ngọc như vậy.
..
Ngọc Nghiên tối qua cũng say khướt ngủ li bì tới tận lúc bình minh vẫn chưa chịu dậy.
Người mẹ như cô thế mà lại để cho đứa con trai bốn tuổi hơn thức giấc trước gọi cô dậy.
- Mẹ...!mẹ dậy đi.
Ngọc Nghiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô ngước mắt nhìn đồng hồ thì hốt hoảng nhận ra là sắp muộn giờ làm mất rồi.
Chỉ còn hơn hai mươi phút nữa mà bây giờ cô còn chưa cho con ăn, chưa cho con đi học.
Cô quả là một bà mẹ đáng trách mà.
Trái với sự hốt hoảng của Ngọc Nghiên, Anh Đức vô cùng điềm tĩnh ngồi xem sách ở trên ghế, dáng vẻ cao ngạo chẳng thua kém gì Nguyễn Như Cương cha nó.
- Mẹ thật là...!ngay đến cả báo thức cũng không biết bật là sao?
Anh Đức từ nhỏ đã rất thông minh, là một đứa nhóc sống cực kì tình cảm giống như người mẹ quá cố của nó, Tuệ Minh, nhưng đôi khi thằng nhóc này lại vô cùng nóng nảy khi có ai đó làm phật ý nó, kiểu tính cách này chắc chắn là giống cha nó, Nguyễn Như Cương chứ không ai.
“Cốc cốc” - ở trong nhà Ngọc Nghiên còn đang tất bật với đống công việc chuẩn bị cho buổi sáng thì có người gõ cửa khiến cô càng thêm rối hơn.
- Ai vậy? - Ngọc Nghiên cố giữ giọng vui vẻ hỏi.
- Hoàng Gia Định.
Người bên ngoài trả lời, Ngọc Nghiên nghe xong hậm hực tiếp