Bản nhạc vừa kết thúc, Hoàng Gia Định không lập tức ra phòng chờ tìm gặp Ngọc Nghiên như lần trước nữa.
Cũng phải mấy ngày nay anh không đến tìm cô rồi.
Không phải bởi anh vô tâm dễ chán ghét mà chỉ là anh cần thêm thời gian để suy nghĩ và bây giờ anh đã suy nghĩ xong rồi.
Tiếp theo là tới lượt cô.
Hoàng Gia Định dơ tay với gọi người quản lí đang đứng chầu chực ở phía xa, được anh gọi đến, anh ta nhanh nhẹn chạy lại, hơi khom người, giọng cẩn trọng như thể sợ bị tống cổ bất cứ khi nào.
- Yêu cầu biểu diễn lại bản nhạc này một lần nữa cho tôi.
Tôi sẽ trả tiền thêm cho người nhạc sĩ.
Nhưng nhớ là không được nói tên tôi.- Hoàng Gia Định khoan thai đưa ra yêu cầu.
Một tay nhẹ nhàng rút ra một chiếc thẻ mà chỉ cần nhìn màu sắc thôi cũng có thể dễ dàng mường tượng đoán ra được con số bên trong là rất khủng.
Tên quản lí nghe vậy liền vâng vâng dạ dạ cầm lấy chiếc thẻ đen và làm theo lời của anh ngay tức thì.
Ở trên sân khấu, sau khi thực hiện xong tiết mục của mình, Ngọc Nghiên vô cùng hài lòng rời khỏi vị trí chơi đàn để nhường chỗ cho người khác biểu diễn thì trợ lí đi tới.
Ông ta cau có đưa cho cô chiếc thẻ đen Hoàng Gia Định vừa mới đưa cho ông ta.
- Có người yêu cầu cô chơi lại bản nhạc vừa rồi.
Tiền công của cô đây.
- ông ta lạnh nhạt nói.
Ngọc Nghiên không nhận tấm thẻ ngay, nghi hoặc nhìn nó.
Cô thừa rõ tài năng của mình có hạn, nếu không phải là do từng bị cha cô ép học chơi với cường độ cao thì có lẽ giờ này ngay cả một phím đàn, một nốt nhạc cô cũng chẳng biết chứ đừng nói là có thể chơi hay tới mức được trả tiền công cao như thế.
- Tôi… từ chối lời mời này.
- Ngọc Nghiên thẳng thừng từ chối, không do dự gì trực tiếp rời khỏi sân khấu.
Rõ ràng là có ai đó có ý đồ khác với cô chứ không phải muốn nghe cô chơi đàn… còn người rảnh rối làm chuyện như này là ai thì khỏi phải nghĩ cũng đoán ra được.
Liệu còn có ai khác ngoài Hoàng Gia Định sao?
Nhận được câu trả lời của Ngọc Nghiên, Hoàng Gia Định thay vì tức giận lại cong môi khẽ cười, một nụ cười thực sự chứ chẳng phải cười cho có lệ.
- Bị tư chối mà vui vậy sao? - John khó hiểu nhận xét thái độ của Hoàng Gia Định.
- Nhận được câu trả lời như mong muốn, tôi vui chút có gì là lạ? - Hoàng Gia Định nhâm nhi li rượu trên tay thản nhiên nói.
- Cậu đoán trước rồi à?
- Tôi là đang thử chứ không đoán.
- Cậu ý tứ vòng vo quá! - John chán nản lắc đầu.
Hoàng Gia