Cô cố lau đi nước mắt trên mặt mình mà nói tiếp:
- "Em hận lý trí em không đủ mạnh, không đủ sức điều khiển trái tim, không đủ sức ngăn mình đừng yêu anh." Cô ôm chặt lòng ngực của mình mà gào lên, cô đã kìm nén nó từ rất lâu rồi chính xác là bảy năm rồi.
- "Em biết rằng có một số người mãi mãi khắc ghi trong ký ức, cho dù đã quên mất giọng nói, nụ cười, khuôn mặt ấy, nhưng mỗi khi nhớ về người đó, cảm xúc không bao giờ thay đổi.
Và chị Ngọc Hoa lại vô tình hay hữu ý mà trở thành người con gái khắc vào tim anh.Thành thực mà nói thì chẳng có ai sợ yêu cả.
Người ta chỉ sợ phải lòng, nhớ nhung, chờ đợi, ghen tuông, hờn giận và chia ly mà thôi - thì em lại vô tình là loại người đó."Có lẽ nước mắt cũng đã cạn, cô như người mất hồn mà nói.
Anh run rẩy, đôi môi đã tái nhợt, người con gái này nói cô ngốc không phải, cố chấp càng không phải,chỉ là cô yêu quá nhiều yêu đến quên đi cả sinh mạng, một lòng sống trọn cho tình yêu của riêng mình mặc cho anh có vờ như không biết hay đúng hơn là anh chẳng bận lòng mà quan tâm.
Ngay lúc này anh thấy rằng tình yêu của anh dành cho Ngọc Hoa chẳng là gì cả so với tình yêu mà cô luôn hi sinh cho anh.
Ba năm, anh đã bỏ lỡ cô, bỏ lỡ người con gái yêu anh còn nhiều hơn cả bản thân mình.Để có được trái tim của anh mà cô phải mang trái tim của mình ra để trao đổi.
Nhưng sau bao lần cô cho đi, cô chỉ nhận lấy đau thương.
Có lẽ cả đời này là anh nợ cô.
Nợ cô một tình yêu thuần khiết nhất.
Nợ cô một trái tim lành lặn và cả những đau thương.
Anh ôm mặt khóc như một đứa trẻ, người đàn ông chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt - dù cho cái ngày anh nhận được tin người anh yêu đi đến thế giới bên kia, nhưng hôm nay anh lại