- Hạnh phúc của cô ấy cũng chính là hạnh phúc của tôi.
Ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
Cảm ơn cô đã nói với tôi những điều này.
- Anh không cần phải cảm ơn tôi, anh chỉ cần đối xử tốt,yêu thương cậu ấy là tôi vui rồi.
- Cô có thể yên tâm.
Chu Hân chỉ mỉm cười gật nhẹ đầu:"Tôi về trước, hôm khác tôi đến thăm Tiểu Ninh sau"
Khải Phong gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng rồi anh lại nghĩ ra gì đó:"Chu Hân, Tầm Nhiên cậu ấy có thể che chở tốt cho cô."
Khuôn mặt Chu Hân bỗng trở nhiên có phần không tốt:"Tôi không xứng với anh ấy."
- Cô yêu cậu ấy rồi.
- "Tôi không có."Chu Hân có vẻ muốn giấu diếm gì đó không dám nhìn thẳng vào Khải Phong
- Thái độ của cô thành thật hơn miệng của cô nhiều.
Suy nghĩ một lúc lâu, có lẽ không gì qua mắt được Khải Phong, Chu Hân mở miệng:
- Anh ấy không yêu tôi.
Khải Phong mỉm cười nhìn Chu Hân:"Theo đuổi một người không khó."
- "Tôi không đủ tư cách để đến bên anh ấy.Chắc anh cũng biết những việc tôi đã phải trãi qua rồi.
Anh ấy sẽ không chấp nhận nếu biết được sự thật." Đôi mắt Chu Hân man mát buồn
- Tầm Nhiên tuy ít nói nhưng lại rất dịu dàng, tâm lí.
Nếu cô dám bỏ lại đằng sau tất cả, mạnh mẽ một lần cho tình yêu của mình, tôi nghĩ không khó để cô có được trái tim của cậu ấy.
Chu Hân chỉ mỉm cười đáp lại lời nói của Khải Phong.
Con người ta thường ý thức rằng quá khứ nhơ nhuốc sẽ không còn đủ tư cách để hạnh phúc nữa.
Chu Hân cũng vậy, chính cô còn không thể chấp nhận quá khứ của mình, thì sao dám nghĩ đến việc người khác chấp nhận chúng.Đến cuối cùng, là cô vẫn không đủ tư cách.Nhưng lời Khải Phong nói cũng có lí tại sao cô không mạnh mẽ mà thử một lần, không phải dù là thất bại nhưng cô cũng đã cố gắng hết sức rồi sao, như vậy sẽ không phải hối hận vì nhút nhát, sợ sệt mà bỏ lỡ.
Chu Hân rời đi, Khải Phong vào bếp nấu chút đồ ăn cho Tiểu Ninh để khi