Khi đên mộ Ngọc Hoa anh cầm trên tay mình đóa hoa cẩm chướng.
Đặt đóa hoa xuống mộ:" Ngọc Hoa, em biết tại sao hôm nay anh lại mang theo đóa hoa cẩm chướng này mà không phải là hoa thạch thảo như mọi khi không? Lúc còn sống em đã nói với anh rằng em thích hoa thạch thảo vì nó biểu tượng cho sự nhớ mong chờ đợi, vì khi yêu nhau không nhớ không mong là nói dối hoặc đơn giản chỉ là hết yêu, em muốn nhận một đóa hoa thạch thảo chỉ để biết rằng người em yêu vẫn còn yêu em"
Khuôn mặt anh man mát buồn mà nói tiếp:" Em là một cô gái tốt, nhưng số phận quá ngắn ngủi, duyên của chúng ta chỉ tròn bốn năm, anh gặp em từ lúc mới bước chân vào giảng đường, anh đã yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên bởi sự trong sáng của bản thân em, em chỉ đơn thuần là một cô gái biết cười khi vui, lặng lẽ khóc khi buồn.
Nhưng rồi ông trời đã cướp em ra khỏi vòng tay của anh.
Duyên mình có lẽ đã tận, không biết ở nơi mới em đã tìm được hạnh phúc chưa? Còn anh ba năm kể từ khi mất em anh đã sống như một cái bóng, nhưng rồi anh nhận ra rằng có một người con gái luôn lặng lẽ ở bên anh, cô ấy cũng thuần khiết như em vậy, vì yêu mà ngốc nghếch chịu đựng tổn thương.
Là anh có lỗi với cô ấy, cũng có lỗi với em vì không giữ đúng lời hứa " mãi một mình em trong tim".
Đóa hoa cẩm chướng này.Chắc có lẽ em cũng hiểu được ý nghĩa của đóa hoa này rồi nhưng anh vẫn muốn chính miệng nói ra:"Hoa cẩm chướng biểu tượng cho một vùng kí ức sẽ không bao giờ bị lãng quên và một bước ngoặc mới trong cuộc sống."
Dừng lại một lúc anh nói tiếp:
- Anh xin lỗi vì phải nói ra những lời này nhưng anh vẫn phải nói:"Anh xin phép được cất em trong tim với những hồi ức đẹp nhất, anh muốn cho mình một cơ hội bên người