“Đây là vật gì?” trong tay Chung Dực cầm thứ tỏa ra khí lạnh, lộ ra biểu hiện nghi hoặc.
Tô Hữu Hữu liếm kem một cái, trả lời: “Kem ốc quế, món giải nóng mùa hè.” Chủ yếu là cái thứ hai bằng nửa giá, nói đến đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô cùng với một người đàn ông hợp lại thành nửa giá, tuy rằng cô là người trả tiền.
Chung Dực nghe vậy hơi chần chờ một chút, thấy Tô Hữu Hữu ăn vui vẻ như vậy, cũng nếm một miếng, lành lạnh, vừa vào miệng liền tan ra, còn có vị thơm ngọt nồng đậm, anh không nhịn được lại ăn miếng thứ hai, vẫn là vô cùng dư vị, cuối cùng dứt khoát cùng với Tô Hữu Hữu bình thường không để ý lễ nghi quy củ gì bắt đầu đứng ăn trên đường.
Chờ đến khi Tô Hữu Hữu vừa quay đầu lại, Chung Dực đã ăn đến nỗi miệng toàn là kem, cô không nhịn được bật cười: “Ngon không?”
Chung Dực đối với ánh mắt có chút trêu đùa của Tô Hữu Hữu, hai gò má hơi nóng lên, gật gật đầu.
Tô Hữu Hữu trầm tư trong chốc lát, từ trong túi lấy khăn giấy ra đưa cho anh: “Nhanh lau miệng, ở đây chờ tôi một lúc.” Nói xong chạy vào McDonald, sau đó mua một túi đồ ăn quay lại, đưa cho anh một cái bánh dứa, còn lại bỏ vào trong ba lô.
“Tôi dẫn anh đến công viên Lục Dã đi dạo, ở đó phong cảnh cũng không tệ lắm, rất thích hợp để chụp ảnh, cho dù chụp cảnh đêm cũng rất đẹp.”
Chung Dực nghe lời gật đầu, cắn một miếng bánh dứa, vỏ ngoài xốp giòn, mứt hoa quả chua ngọt, quả thực là mỹ vị.
Ngày hôm nay Tô Hữu Hữu có thể coi là hiểu thêm một mặt khác của Chung Dực, cái gì cũng tò mò, như một đứa trẻ ngốc, chỉ vì một cây kem ốc quế, một miếng bánh dứa mà có thể lộ ra vẻ mặt vui mừng, làm gì có dáng vẻ lạnh lẽo cứng rắn phòng bị như lần đầu tiên gặp? Vốn là một đứa trẻ đơn thuần mà.
Nhưng mà…. Ôi, cô chỉ có thể giúp đến đây.
Công viên Lục Dã là một công viên kiểu mở xây dựng bên cạnh quảng trường XX, hiện tại có rất nhiều người tụ tập ở đây đi dạo sau bữa ăn, khiêu vũ, mở ra cuộc sống phong phú về đêm, bởi vậy cực kỳ sôi nổi.
Nhà Tô Hữu Hữu cách đây rất xa, cũng đã tới được hai lần, đối với địa hình nơi này không phải rất quen thuộc, cần đi một vòng để tìm nơi thích hợp bỏ lại Chung Dực.
Chung Dực dường như đối với nơi đông người như thế có chút phòng bị, theo cô một tấc không rời, khiến cho cô nửa cơ hội cũng không có.
Trước đó người trong cửa hàng cũng không nhiều, ở đây lại có các loại người muôn hình muôn vẻ, trang phục, tác phong thật sự khiến Chung Dực khó có thể lý giải được, vì vậy mà rơi vào thế đề phòng.
Anh vốn cho là quần đùi áo ngắn của Tô Hữu Hữu đã đủ kinh thế hãi tục, không nghĩ tới ở đây còn có người mặc quần áo hở eo ra ngoài, vô sỉ đến mức quả thực không đành lòng nhìn thẳng, hơn thế nữa chính là…..
“Đàn ông ở đây sao lại không biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì như thế? Lại mặc yếm ra ngoài.”
Tô Hữu Hữu không hiểu gì nói:”Cái gì?” Sao cô không thấy.
“Đó đó.” Chung Dực cau mày liếc mắt một cái, cảm thấy xấu hổ thay người kia.
Tô Hữu Hữu liếc mắt theo hướng anh chỉ, một ông chú mặc áo ba lỗ đang khiêu vũ….
Ha ha ha, hóa ra cái này gọi là yếm, Tô Hữu Hữu cảm thấy sau này cô không thể nhìn thẳng áo ba lỗ được nữa rồi.
“Ở đây mặc như vậy rất bình thường, anh đừng thấy kỳ lạ, anh còn chưa thấy….” Tô Hữu Hữu mới nói đến đây, một người anh em để trần cánh tay chạy tới, Chung Dực nhanh chóng che mắt cô lại, mãi đến khi người kia đi rồi mới thả ra.
Tô Hữu Hữu không hiểu gì: “Anh bịt mắt tôi làm gì?”
Chung Dực nhíu mày, nghiêm túc nói: “Phi lễ chớ nhìn, anh ta có thể vô liêm sỉ, cô không thể vô đức, nơi này bẩn thỉu xấu xa, so với nơi trăng hoa, chỉ có hơn chứ không thua.”
Tô Hữu Hữu nhìn dáng vẻ đàng hoàng trịnh trọng của anh, chép miệng một cái.
Chà chà chà, tư tưởng giác ngộ của đồng chí Chung Dực quá cao.
Tô Hữu Hữu cũng lười giải thích với anh, lấy máy ảnh ra: “Chúng ta chụp hình đi, kỳ thật hoa cỏ ở đây được trồng rất đẹp.”
Chung Dực nhận lấy máy ảnh, lông mày đúng là giãn ra, bắt đầu chụp một vài thứ gì đó anh cảm thấy mới mẻ, ví dụ như thùng rác….
Nhìn Chung Dực chụp thùng rác chăm chú như vậy, Tô Hữu Hữu muốn giả vờ không quen biết anh….
“Anh ở đây chụp hình, tôi đến quảng trường khiêu vũ.” Thật ra là Tô Hữu Hữu trà trộn vào những bác gái ở quảng trường, nơi này thuộc về công viên Lục Dã, có thể nhìn ra xa một chút.
Chung Dực chụp hình, chụp Tô Hữu Hữu lẫn trong đám người, cô ở trong đó nhảy loạn cả lên, váy vốn ngắn bắt đầu lay động, lộ ra nhiều da thịt hơn, anh phát hiện đàn ông xung quanh lại không biết nhục mà nhìn chằm chằm chân cô, lộ ra dáng vẻ ham muốn vô liêm sỉ.
Anh nhanh chân đi tới, kéo Tô Hữu Hữu ra bên ngoài.
Tô Hữu Hữu nhìn về phía Chung Dực đang có chút giận dữ: “Làm sao vậy?”
Chung Dực nhíu mày: “Sau này cô đừng mặc váy ngắn như vậy nữa.”
Tô Hữu Hữu có chút không hiểu ra sao, cái này mà ngắn, dài tới đầu gối mà, anh chưa từng thấy có rất nhiều cô gái mặc váy ngắn và quần đùi sao? Cô mặc như vậy được tính là bảo thủ rồi có được chưa?
“Không mặc váy vậy mặc quần dài à? Nóng chết biết không, anh không hiểu, chúng tôi ở đây đều như vậy, sau này anh cũng phải làm quen đi.”
Chung Dực lắc đầu: “Thánh nhân nói: quốc hữu tứ duy, nhất duy tuyệt tắc khuynh, nhị duy tuyệt tắc nguy, tam duy tuyệt tắc phúc, tứ duy tuyệt tắc diệt, sở vị tứ duy, nhất viết lễ, nhị viết nghĩa, tam viết liêm, tứ viết sỉ. Cũng không phải người không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ chiếm đa số, tôi cũng muốn theo học, như vậy, quốc chi tương phúc, dân chi tương vong.”
(Nước có bốn giềng mối: một giềng mối đứt thì nghiêng, hai giềng mối đứt thì nguy, ba giềng mối đứt thì đổ, bốn giềng mối đứt thì mất. Nghiêng thì có thể làm cho thẳng được, nguy thì có thể làm cho yên được, đổ thì có thể dựng lên được, mất thì không thể đặt lại được.
Thế nào gọi là bốn giềng mối? Một là lễ, hai là nghĩa, ba là liêm, bốn là sỉ.
Lễ là không vượt khuôn phép, nghĩa là không tự luồn lụy để tiến thân, liêm là không che việc xấu, sỉ là không theo điều tà vạy (cong quẹo bất chính). Cho nên không vượt khuôn phép thì ngồi trên yên; không luồn lụy để tiến thân thì dân không xảo trá; không che việc xấu thì phẩm hạnh tự nhiên toàn vẹn; không theo điều tà vạy thì việc bậy bạ không nảy sinh.)
Tô Hữu Hữu đã sớm nhìn ra, Chung Dực chính là một nhà biện hộ cổ đại, một người đàn ông lộ chân ra ngoài cũng khó chịu như vậy, cô cũng không cần lãng phí miệng lưỡi với anh nữa.
“Được rồi được rồi, biết rồi, chúng ta đi qua bên kia xem một chút đi.”
Nơi Tô Hữu Hữu chỉ là một cái tháp cao, có tới hơn hai mươi tầng, lúc này thân tháp phát sáng, vô cùng chói mắt, Chung Dực cũng rất hiếu kỳ, liền gật đầu.
Hai người đi tới phía dưới tháp, Tô Hữu Hữu lấy ba lô xuống đưa cho Chung Dực: “Muốn vào tháp phải đi qua bên kia xếp hàng mua vé, tôi đi mua vé, anh ở đây chờ tôi, trong