“Không có thời gian, ngày mai tớ còn phải đi làm, các cậu chơi đi.”
Ở cái nơi mà hóc-môn tuổi tác đang dồi dào này, mỗi người dường như đều đang trên con đường bôn ba thoát khỏi cuộc sống độc thân, Tô Hữu Hữu độc thân thâm niên, nhàn rỗi không có chuyện gì đã bị gọi đi gặp mặt, khiến cho cô cảm thấy mình là cải trắng bán ở chợ thức ăn.
Ôi.
Để điện thoại ra xa một chút, cô thức thời tránh thoát được tiếng gào thét của Cận Hương: “Tô Hữu Hữu, cậu là một phú nhị đại của thế kỷ mới, cậu quả thật làm nát bét ba chữ ‘Phú nhị đại’ này rồi! Nghỉ hè liền đi làm, không đi chơi, cũng không tham gia câu lạc bộ, còn không đi gặp mặt, thanh xuân của cậu bị chó ăn rồi à! Sau này cậu vào xã hội rồi sẽ có rất nhiều thời gian để quỳ gối với ông chủ, lăn ra đây đi gặp mặt cho tớ, tớ nói với cậu ~ lần này có n nam sinh mạnh miệng làm trò lắm đấy! Giá trị nhan sắc rất cao! Tuyệt vời!” Cách điện thoại mà Tô Hữu Hữu còn có thể cảm nhận được hơi thở mùa xuân của Cận Hương tản ra.
Tô Hữu Hữu vặn vòi nước bồn tắm, quay người đi ra bên ngoài lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, thở dài nói: “Cận tiểu thư, xét thấy quan hệ của tớ và bố tớ cũng không phải là quan hệ cha con tốt đẹp, tớ đương nhiên là phải có nghĩa vụ với thức ăn cho chó trong hai năm tới mà tính toán lâu dài, cậu không cần khuyên nữa đâu, tâm ý bổn vương đã quyết rồi.”
Nghiêng đầu giữ lấy điện thoại, Tô Hữu Hữu cầm quần áo bước vào buồng tắm, sau đó, cả người liền mơ màng….
What are you làm gì vậy? Bồn tắm của cô bị làm sao thế?!
Trong điện thoại, Cận Hương còn đang ra sức làm công tác tư tưởng: “Bố cậu không phải vẫn chưa làm cậu hết lương thực sao, cậu phải hiểu rõ tình huống xã hội bây giờ, chuyên ngành này của chúng ta sau này khi ra đời thì tăng ca là chuyện thường như cơm bữa…..”
Tô Hữu Hữu nuốt ngụm nước bọt, ngắt lời Cận Hương đang lải nhải: “Hương Hương, cậu cảm thấy sức mạnh của ánh trăng lớn chừng nào thì mới có thể mượn cái lỗ nhỏ của cửa thông gió chiếu vào bồn tắm nhà tớ mà giống như là dùng photoshop tăng sáng lên để làm mù mắt tớ?”
Bồn tắm trước mặt lóe lên tia trắng bạc chói mắt khiến cho cả buồng tắm sáng choang, làm cho Tô Hữu Hữu nhớ đến cái bồn cầu rất hot trên Weibo trước đây, thế nhưng của người ta ánh nắng mà! Hơn nữa cửa sổ lại lớn! Bồn tắm nhà cô xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm còn mượn ánh trăng yếu ớt mở ra cửa lớn dị giới à?
Trong điện thoại, Cận Hương còn đang lải nhải: “Tô Hữu Hữu! Cậu đừng có nói sang chuyện khác! Tớ….”
Rầm! Hình như có vật nặng nào đó từ trong ánh sáng trắng rơi vào trong bồn tắm, nước bắn lên mặt Tô Hữu Hữu, cô mang theo điện thoại ngã chổng vó trên mặt đất, Tô Hữu Hữu cả kinh, rít gào lên: “Iphone 6s plus mình vừa mới mua!”
Theo tiếng rít gào của cô, ánh sáng trắng kỳ lạ cũng đã biến mất, Tô Hữu Hữu khom lưng tìm kiếm điện thoại bảo bối, sau đó ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng phát hiện ra trọng điểm.
Bồn tắm vốn dĩ trống rỗng bây giờ lại có thêm một cánh tay đang lủng lẳng, cánh tay đó bị máu tươi và bùn đất nhuộm bẩn, Tô Hữu Hữu cả kinh đặt mông ngồi trên mặt đất: “Mình triệu hồi được Doraemon à!”
Ào ào ào, vòi nước vẫn chưa khóa còn đang chảy, hai cánh tay kia đỡ lấy bồn tắm, trong bồn tắm truyền ra tiếng người muốn đứng dậy, nước đang càng ngày càng nhiều cũng thuận thế tràn ra ngoài, ngay sau đó Tô Hữu Hữu nhìn thấy một cái đầu bị tóc đen quấn quanh không thấy mặt xông ra, cô vừa định gào lên thì rầm một tiếng, cái đầu kia đột nhiên ngửa ra sau đập vào vòi nước, ngay sau đó truyền đến một tiếng rên trầm thấp, giống như giọng của đàn ông.
Xảy….. Xảy ra chuyện gì?
Tô Hữu Hữu sửng sốt, sau đó cũng bình tĩnh lại, là một người ưa chuộng phim kinh dị thâm niên, hơn nữa với chuyên môn thích xem phim kinh dị máu me kinh hãi hành động của cô mà nói, mấy loại cảnh chiếu đi chiếu lại trong phim kinh dị Nhật Bản này cô vẫn là không vừa mắt, phải bình tĩnh!
Cô thuận tay cầm lấy cây thông bồn cầu bên cạnh, chuẩn bị cho "con quỷ" trong bồn tắm một bất ngờ.
“Con quỷ” bị nhuộm màu máu, mặc đồ đỏ tóc dài nằm lẳng lặng trong bồn tắm, bởi vì được vòi nước cọ rửa nên tóc dài cũng tản bớt đi, mày kiếm mũi cao, hình như là một soái ca?
Thình thịch thình thịch!
Người trong nước đột nhiên ngọ nguậy, hai tay quơ loạn giống như chết chìm, Tô Hữu Hữu sợ hết hồn, theo bản năng cứu một mạng “quỷ” còn hơn xây bảy tháp phù đồ, ném cây thông bồn cầu đi, kéo người từ trong nước ra ngoài.
Trong bồn tắm cũng có thể chết chìm sao? Làm “quỷ” cũng quá ngu xuẩn đi!
Thấy dáng vẻ hôn mê bất tỉnh của “con quỷ”, Tô Hữu Hữu cũng không biết là mang theo tâm thái thế nào, tâm phế lại có thể thức tỉnh khi nhìn thấy một "con quỷ". “Con quỷ” này rất không chịu thua kém, Tô Hữu Hữu ấn mấy lần anh ta mới chịu phun nước ra ngoài, sau đó dần dần mở mắt ra.
Đôi tròng mắt kia không quá đen như ác quỷ trong phim Constantine, cũng không trắng bóc giống như Sadako, anh có một đôi mắt trắng đen rõ ràng như người bình thường, mang theo sự mê man khi mới tỉnh lại, đảo con ngươi đang không hiểu chuyện gì đánh giá xung quanh, sau đó đôi mắt nhìn thẳng vào Tô Hữu Hữu sửng sốt giống như nhìn thấy ET.
“Cô là người phương nào?” Chung Dực nhìn thấy cô gái trần truồng trước mặt thì theo bản năng lấy một tay che trước ngực, lùi ra phía sau bồn tắm, một tay kia sờ bên hông, phát hiện ở phía sau trống không, hai tay liền đồng thời che trước ngực mình cảnh giác nhìn Tô Hữu Hữu.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy anh xuất hiện trong bồn tắm của cô thì Tô Hữu Hữu đã sớm đánh anh ta một trận sau đó đưa đến cục cảnh sát rồi, còn để cho anh ở trên địa bàn của cô dùng ánh mắt dữ dội nhìn cô sao?
Cô nhìn có khao khát vậy sao?
Tô Hữu Hữu liếc nhìn bóng dáng “con quỷ” được ánh sáng chiếu ra này, lại nhớ đến vừa rồi anh ta còn làm cho cô có cảm giác tâm phế thức tỉnh, chẳng lẽ là người xuyên việt thông qua cánh cửa không gian mà đến? Là một người hiện đại, Tô Hữu Hữu lại chẳng có tí kiến thức nào về tiểu thuyết giả tưởng gì đó cả.
“Tôi là chủ nhân của nơi mà anh đang đứng đây, anh tốt nhất là nên giới thiệu tóm tắt bản thân đơn giản rõ ràng, thân phận gì, từ đâu đến, nếu không tôi liền giao nộp anh cho nhà nước!” Nói xong tay cầm điện thoại chỉ về phía chóp mũi anh.
Thời gian yên lặng như tờ, điện thoại vang lên, cùng với đèn chớp chói mắt, Tô Hữu Hữu nhìn về phía màn hình, lúc này mới phát hiện trên màn hình có một vết nứt dài, trong giây lát cô đã nghe thấy tiếng bay đi của Chủ tịch Mao…..
Cô lau đi nước trên màn hình, bắt máy: