Dịch Tiêu Đồng quả nhiên rất thành thật, anh học loại việc năng lực thực hành tương đối mạnh này chậm hơn một chút, công cụ còn chưa học xong, bên chỗ Chung Dực đã truyền đến mùi thức ăn thơm nức.
“Ăn cơm trước đi, còn lại lần sau lại nói tiếp.”
Dịch Tiêu Đồng hiếm thấy có hơi xấu hổ, vừa học lại vừa ăn chực.
“Như vậy không hay lắm.”
Tô Hữu Hữu khép laptop lại, không hề gì nói: “Cái này có gì đâu mà xấu hổ, thêm một mình anh cũng không nhiều, hai người chúng tôi lần nào cũng ăn không hết.”
Chờ đến khi hai người đi đến bên cạnh bàn, tình huống khó xử xuất hiện, Chung Dực căn bản không xới cơm cho Dịch Tiêu Đồng.
Chung Dực chăm sóc Tô Hữu Hữu, là vì xem cô là ân nhân, xem cô là thê chủ tương lai, Dịch Tiêu Đồng tính là cái gì? Coi như Tô Hữu Hữu thu phòng, anh ta chẳng qua cũng là thứ, còn đến lượt anh phải chăm sóc sao?
Tô Hữu Hữu nhìn về phía Chung Dực ngồi vững như thái sơn, xem ra anh hình như cũng không biết Dịch Tiêu Đồng muốn ở lại nên cô phải làm dáng vẻ tích cực xới cơm.
“Anh ngồi đây, tôi đi xới cơm.” Tô Hữu Hữu chỉ chỉ chỗ ngồi của mình.
“Cảm ơn học muội ~” Dịch Tiêu Đồng không khách khí ngồi xuống, nhìn Chung Dực đối diện vẫy vẫy tay: “Hi, em họ, làm phiền rồi.”
Mi tâm Chung Dực cau lại, Tô Hữu Hữu lần nào cũng ngồi ở đó, vì sao phải tặng chỗ ngồi cho người này?
Tô Hữu Hữu cầm bát đũa tới, một bên là Chung Dực một bên là Dịch Tiêu Đồng, dựa theo thân phận hiện nay mà nói cô ngồi bên cạnh Chung Dực khá là thích hợp, liền cầm bát đũa ngồi xuống bên cạnh Chung Dực.
Vốn Chung Dực không vui nhưng nhìn thấy cô ngồi bên cạnh mình, thoáng hài lòng hơn một chút, nghiêm mặt lấy bát đũa trước mặt Dịch Tiêu Đồng trả lại cho Tô Hữu Hữu: “Đây mới là bát đũa bình thường cô dùng.”
Tô Hữu Hữu ngẩn người, trước đây cô ở nhà một mình, chưa bao giờ nhớ chuyện bát đũa, lấy cái nào thì dùng cái đó, hóa ra mỗi lần Chung Dực đều nhớ kỹ bát đũa của ai.
“À, anh còn nhớ chuyện này à.”
Chung Dực “Ừ” một cái, cúi đầu ăn cơm.
Tư tưởng của Dịch Tiêu Đồng bên kia cũng rất lớn, không mảy may vì Chung Dực không để ý tới anh mà lúng túng, nói: “Em họ cũng thật là trầm mặc ít lời, không cần thì một câu cũng không nói.”
Lúc này Chung Dực mới để ý đến anh, ngước mắt liếc anh một cái, nói: “Tôi không phải là em họ.”
Tô Hữu Hữu vội vàng nói: “Nó nói nó không phải em họ của anh, đừng gọi lung tung.”
Dịch Tiêu Đồng ngẫm lại cũng thấy đúng, anh cũng không phải anh rể của Chung Dực, sao có thể gọi người ta là em họ?
“Điều này cũng đúng, xin hỏi họ tên là gì?”
Lần này Chung Dực không để ý đến anh, tôi tên gì thứ dân như anh cũng có thể biết sao?
Tô Hữu Hữu trả lời: “Nó tên là Chung Dực.”
“Trung Ý*? Thật là một cái tên rất hay, tình thơ ý họa.” Nói xong, anh tiếp tục đến gần Chung Dực: “Tiểu Dực, anh tên Dịch Tiêu Đồng, cậu có thể gọi anh là Dịch đại ca.”
(Trong tiếng Trung, Chung Dực và Trung Ý đều phát âm là zhong yi. Trung Ý có nghĩa là trúng ý, vừa ý, hợp ý.)
Trong lòng Chung Dực cười ha ha, dựa vào anh? Đại ca sao? Nếu không phải trong tay không có kiếm, anh nhất định sẽ dùng một chiêu cho anh ta biết ai mới là đại ca.
Tô Hữu Hữu cũng nhìn không được, lẽ nào đây là đồng tính tương xích* trong truyền thuyết sao? Sao thái độ của Chung Dực đối với Dịch Tiêu Đồng lại kém như vậy, rất khác so với dáng vẻ ngoan ngoãn bình thường.
(Giống như nam châm, cùng cực thì đẩy nhau.)
“Anh để yên cho nó ăn cơm đi, nó chê anh nói nhiều rồi.”
Dịch Tiêu Đồng bất đắc dĩ nhún vai: “Được thôi.” Nói xong cầm lấy đũa ăn cơm, ăn một miếng liền không ngừng tán dương: “Tay nghề làm cơm của Tiểu Dực thật là tốt, anh chính là học không được chuyện khó như vậy.”
Chung Dực vẫn cứ dầu muối không vào, không để ý tới anh ta. Loại thủ đoạn thấy sang bắt quàng làm họ này, anh xem thường, anh sẽ không để cho anh ta vào cửa.
Tô Hữu Hữu ở bên cạnh không nói gì, Dịch Tiêu Đồng anh hà tất gì phải tự mình chuốc lấy khổ cực vậy?
“Học trưởng, hỏi anh chuyện này.”
Dịch Tiêu Đồng thấy thật sự không có cách nào khiến Chung Dực để ý đến anh thì cũng buông tha, nhìn về phía Tô Hữu Hữu, nói: “Chuyện gì?”
“Học trưởng, nhà anh có phải là rất có tiền không?” Tô Hữu Hữu làm thế nào cũng cảm thấy bài viết kia khá giống Dịch Tiêu Đồng.
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy lộ ra một bộ dáng vẻ kinh ngạc: “Học muội em không biết sao?”
Tô Hữu Hữu đối với sự kinh ngạc của anh cảm thấy nghi hoặc: “Em biết cái gì?”
“Nhà anh là Dịch Thiên Dung Hợp, lần trước trên yến hội thành phố T anh còn chào hỏi em, không phải em không nhận ra anh chứ?” Nói xong Dịch Tiêu Đồng bày ra một bộ dáng vẻ thương tâm, học muội quả nhiên là không quan tâm mình.
Dịch Thiên Dung Hợp? Đây là tập đoàn lớn nhất thành phố T, xếp thứ mười hai toàn quốc, so với nhà của Tô Hữu Hữu còn cao hơn vài bậc, nếu nói cô là phú nhị đại bí mật, Dịch Tiêu Đồng chính là phú N đại bí mật, tổ nghiệp nhà anh có thể ngược dòng đến thời nhà Thanh, căn cơ rất sâu, đã rất lâu đời rồi, không giống nhà cô chỉ mới đặt chân vào công nghiệp thực phẩm.
“Anh chào hỏi em?”
“Đúng, anh nói ‘Hi’, em còn gật đầu với anh, chẳng qua dáng vẻ giồng như là có việc bận, anh còn muốn nói nhiều hơn với em thì em đã đi mất.” Dịch Tiêu Đồng nói xong bày ra một bộ dáng vẻ tiếc hận.
À….. Đó là vì cô thấy anh đến gần, đối với người như thế cô luôn tránh đi.
“Khi đó anh mặc đồ gì?”
“Mặc Tây phục, không kém hiện tại bao nhiêu đâu, tham dự loại tiệc rượu này mẹ anh sẽ cưỡng chế yêu cầu anh chỉnh đốn thỏa đáng lại.” Tuy rằng Dịch Tiêu Đồng rất không thích lộ diện tại loại tiệc rượu này, thế nhưng ba năm thành phố T mới mở tiệc rượu một lần dành cho những người có thế lực, anh nhất định phải tham dự, nếu không nhất định bố sẽ cho anh một trận no đòn.
“À, vậy