Kinh hồn Cổ bảo, như cái tên, là mật thất chạy trốn có chủ đề nhà ma, còn chia làm lầu trên lầu dưới, đoán chừng không hơn một tiếng thì không ra được, Halloween hàng năm Tô Hữu Hữu đều đi càn quét các nhà ma giải trí, nhưng mật thất chạy trốn chủ đề nhà ma vẫn là lần đầu tiên, đây cũng không phải là đơn giản vào lượn một vòng rồi ra, còn phải tìm manh mối giải câu đố dưới bầu không khí kinh khủng mới ra ngoài được.
Lúc bọn họ đi vào tròng mắt tương đối bị hấp dẫn, dù sao đều là người cao hơn mặt biển như vậy, mà làm Tô Hữu Hữu là người duy nhất thấp bé cảm thấy áp lực to như núi.
Cô nắm tay Chung Dực, tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: “Anh sợ ma không?”
Ma?
Ở trên chiến trường từng thấy máu chảy thành sống, xác chết khắp nơi, sao lại sợ ma quỷ gì đó? Đây vốn gần như là địa ngục trần gian rồi.
Chung Dực lắc đầu một cái.
“Vậy thì tốt, anh nhớ kỹ lát nữa ma quỷ xuất hiện đều là người giả trang, anh ngàn vạn lần không thể ra tay đánh người ta.”
Chung Dực nghe vậy nhíu lông mày lại, xem anh là loại người thô lỗ tùy tiện động thủ kia sao?
Tô Hữu Hữu không thấy Chung Dực nhíu lông mày, bởi vì bọn họ đã tiến vào bên trong “Cổ bảo”, hiệu quả chiếu sáng xanh đỏ bên trong nhanh chóng làm mù mắt Tô Hữu Hữu, làm nhà ma kiểu châu Âu không thể dùng màu khác sao! Có thấy thô tục hay không!
Mật thất chạy trốn này không giống với những cái khác, cũng không phải chạy khỏi một căn phòng là có một căn phòng khác xuất hiện, mà là sưu tập manh mối được phân bố ở mỗi căn phòng, cuối cùng mở ra cửa lớn thoát ra ngoài, nếu như muốn nhanh đi ra ngoài thì chia nhóm là lựa chọn tốt nhất.
Quả nhiên có người bắt đầu đề nghị: “Hai người chúng tôi một nhóm, chia làm bốn nhóm, trên lầu hai nhóm, dưới lầu hai nhóm, phân công nhau tìm manh mối, cuối cùng tập hợp ở lối ra, người tìm nhanh hơn cũng có thể đi trợ giúp những nhóm khác.”
Tống Thiên Tranh muốn cùng một nhóm với Tô Hữu Hữu, thấy cô dính sát vào Chung Dực thì lưỡng lự, cứ lưỡng lự như vậy, cô ấy đã bị chàng trai trước đó lôi đi: “Thiên Tranh, hai chúng ta một nhóm.” Tống Thiên Tranh thật không vui khi cùng nhóm với anh.
Tô Hữu Hữu nhìn thấy lại thở phào nhẹ nhõm, cô từ trước đến giờ trọng bạn khinh sắc, nhưng bây giờ quả thật không yên lòng giao Chung Dực cho người khác, vẫn là tự mình dẫn đi thì tốt hơn.
Tô Hữu Hữu và Chung Dực được phân công trên lầu, nhóm còn lại đi lên lầu cũng là một nam một nữ, hình như là một đôi tình nhân, cô gái còn cao hơn Tống Thiên Tranh, chàng trai cao hơn một mét chín, ôm eo cô gái, cứ thế ôm nữ hán* cao hơn một mét tám lại cảm giác như nhìn chim nhỏ nép vào người, trái lại “Một đôi” này của Tô Hữu Hữu kín đáo hơn nhiều, chỉ là nắm tay mà thôi.
(*: Ý chỉ những cô gái về tính cách hoặc là ngoại hình giống đàn ông.)
Cầu thang lên lầu làm bằng gỗ, đạp lên sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt, hơn nữa còn rất hẹp, không có tay vịn mà chỉ có tường, ánh sáng xung quanh lại tối, vì an toàn, Tô Hữu Hữu ôm cánh tay Chung Dực, một tay đỡ tường, chậm rãi đi lên phía trên.
Tô Hữu Hữu thần kinh căng thẳng quan sát tình huống xung quanh, sự chú ý của Chung Dực lại hoàn toàn nằm trên cánh tay, vật mềm mại trên cánh tay này là cái gì? Anh cúi đầu liếc một cái, cánh tay của anh đang sát vào nơi nhô ra trước ngực của Tô Hữu Hữu, xúc cảm mềm mại như vậy…..
Đột nhiên, cô gái phía trước hét lên một tiếng nhào vào trong ngực bạn trai, Tô Hữu Hữu bị tiếng thét chói tai làm cho sợ hết hồn, hai cánh tay chăm chú ôm lấy tay của Chung Dực, cánh tay của Chung Dực liền vùi lấp vào trong khe, cảm nhận cảm giác hai mặt giáp công……….
Tô Hữu Hữu hô lên: “Làm sao vậy!”
Cô gái phía trước trả lời: “Làm em sợ muốn chết! Ở trên đột nhiên rơi xuống một cái xác chết thắt cổ!”
Trời ạ, tôi còn tưởng thế nào!
Tô Hữu Hữu buông lỏng tay Chung Dực ra, kéo tay anh lớn mật đi về phía trước: “Hai chúng ta mở đường đi, chưa bị ma ở đây hù chết đã bị người hù chết trước rồi.”
Đi hết cầu thang thỉnh thoảng đụng phải vài thứ đáng sợ, ngay sau đó là cầu treo, lơ lửng giữa không, trực tiếp nhìn xuống là có thể nhìn thấy lầu một, Tô Hữu Hữu kinh hãi, cô không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ độ cao, hơn nữa cầu treo loạng chà loạng choạng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Cô nhìn Chung Dực bên cạnh một chút, mắt anh nhìn về phía trước tựa như không căng thẳng chút nào, cô yên lặng mà giơ cánh tay Chung Dực lên, để anh ôm vai mình, nhỏ giọng nói: “Mượn cái ôm của anh một chút, tôi sợ độ cao.” Nói xong tự mình ôm eo Chung Dực, eo này cường tráng, cơ bụng chặt chẽ, tim Tô Hữu Hữu tức thì ổn định được một nửa.
Ngực của Tô Hữu Hữu trực tiếp kề sát vào eo của Chung Dực, cả người Chung Dực cũng không ổn, nhưng cảm thấy Tô Hữu Hữu có chút run, chỉ có thể đè lại sự rối loạn trong lòng, ôm vai cô, thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Giọng nói trầm thấp từ tính này khiến lòng Tô Hữu Hữu run lên, cô ngước mắt nhìn về phía anh, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên mặt anh, một lớp ấm áp mông lung, anh cười khẽ với cô một cái, có loại yên tâm khiến người ta không nói ra được, cô “Ừ” một tiếng, dựa vào trong ngực anh.
Cô rất hiếu thắng, lúc Cận Hương khuyên cô tìm bạn trai cô đều khinh thường, một mình cô rõ ràng có thể sống rất tốt, tại sao phải có bạn trai cho thêm phiền phức? Nhưng vào giờ phút này, cô dường như đã hiểu rõ hàm nghĩa của bạn trai, đại khái là lúc cô yếu ớt, có thể có một người bảo vệ cô trong lòng nói với cô “Đừng sợ”.
Rõ ràng là cảm giác có người để ỷ lại tốt hơn nhiều, hà tất phải một mình cậy mạnh?
Vượt qua cầu treo, cuối cùng cũng trống trải, mở cửa căn phòng đầu tiên ra, bên trong có một người mặc váy bồng bồng kiểu Anh trước đây, tóc rối che khuôn mặt, trên người đều là vết máu, cô ấy đang một mình múa điệu múa xã giao, ánh sáng duy nhất chiếu trên người cô ấy, cô đơn lại quỷ dị.
Một cô gái khác nói: “Căn phòng này quá kinh khủng rồi! Hai người tìm ở đây đi, chúng tôi đến chỗ khác.”
Tô Hữu Hữu cũng không sợ, đều là người thật giả trang thì có cái gì đáng sợ, cô buông tay Chung Dực, trong lòng bàn tay hai người đều có lớp mồ hôi mỏng, Tô Hữu Hữu móc ra khăn giấy đưa cho anh lau: “Chung Dực, hai chúng ta tách ra đi tìm, nhìn thấy có vật gì kỳ lạ thì cứ cầm trước, phát