Bởi vì sự chú ý của Chung Dực chỉ đặt trên “Chuyện đại sự cả đời” nên đến tột cùng trên TV nói cái gì anh cũng không xem, mãi đến khi Tô Hữu Hữu tắm xong đi ra mà anh vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Tô Hữu Hữu ngồi trên tay vịn bên cạnh anh cầm lấy máy sấy tóc, nhìn thấy phim tài liệu đã chiếu xong, nhân tiện nói: “Không còn sớm nữa, đi ngủ trước đi, tôi sấy tóc xong sẽ dẫn anh đến phòng ngủ, có chuyện gì thì mai lại nói.”
May mà nơi cô ở có ba phòng, ngoại trừ phòng ngủ và phòng sách thì còn có một căn phòng khách có thể ở.
Chung Dực vừa nghe thì cả người liền hóa đá, cô thật sự là muốn thu anh vào phòng sao? Cân nhắc thiệt hơn, chuyện anh lừa cô ăn cổ độc sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, nếu như trở thành vợ chồng với cô thì hình như có thể lôi kéo sự trợ giúp của cô, nhưng…. anh đường đường là một Hoàng tử nhưng lại theo cô danh không chính ngôn không thuận sao?
Nhất thời khuôn mặt Chung Dực trắng bệch, rất đặc sắc.
Tô Hữu Hữu sấy khô tóc, hướng về phía anh ngoắc ngoắc ngón tay: “Nào, tôi dẫn anh đến phòng ngủ.”
Trong lòng Chung Dực như dời sông lấp biển, chầm chậm đi theo sau cô, trong đầu đang lựa chọn giữa “Nghe theo” và “Không nghe theo”, người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù anh là Hoàng tử cơ thể ngàn vàng nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng anh đang ăn nhờ ở đậu, thế nhưng…
Mắt thấy Tô Hữu Hữu đã đi vào căn phòng nào đó, anh bước vài bước theo sau, cuối cùng bất chấp nói: “Không phải là tôi không muốn, lúc tôi ở Đại Thuấn cũng không phải là công tử nhà bình thường, cô không thể cứ như vậy mà tùy ý….. tùy ý….” Ngay cả quá trình cũng không có, thu phòng như tiểu quan thanh lâu bình thường? Có cần phải chuẩn bị mấy ngày hay không? Chờ vết thương của anh lành rồi anh liền có thể trốn thoát khỏi đây rồi.
Tô Hữu Hữu rõ ràng đã hiểu sai, chống eo hò hét nói: “Anh còn muốn như thế nào! Bà đây thu nhận giúp đỡ anh đã là không tệ rồi! Anh còn muốn ngủ ổ vàng hay sao! Tôi thèm quan tâm trước đây anh là thân phận gì, ở chỗ tôi chỉ có thể ngủ ở đây, có ngủ hay không, không ngủ thì ra ngoài đường!” Dứt lời liền lôi ra giường chăn mền từ trong tủ ra vứt lên giường: “Tự trải! Phòng của tôi ở chếch đối diện, có chuyện gì thì gõ cửa, nhưng tôi không nhất định sẽ để ý đến anh! Ngủ ngon! Tạm biệt!” Đây là chuyện gì vậy! Không hiểu sao lại thêm một đại gia nhiều chuyện!
Ầm một tiếng, Chung Dực sững sờ nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Tô Hữu Hữu, nhìn lại căn phòng trước mặt này, là anh hiểu sai rồi sao? Cô chỉ là muốn dẫn anh đến phòng nghỉ ngơi? Nhớ tới ý nghĩ hoang đường vừa rồi của mình, mặt Chung Dực đỏ thành trái cà chua.
Không nghĩ tới người kém hơn gà kia thật là quân tử, Chung Dực thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ lại, lông mày anh lại nhíu lại, hay là…. Cô vốn dĩ không coi trọng anh?
Hừ, vừa vặn! Anh cũng không vừa mắt cô!
Nghĩ như vậy, Chung Dực liền đóng sầm cửa lại, trải giường chiếu đi ngủ!
Tô Hữu Hữu nghe thấy tiếng động thì ngồi dậy, ai u! Cái tên dế nhũi bệnh trung nhị này còn dám đập cửa nhà cô! Bể cửa rồi anh có tiền đền không! Có tin tôi chụp ảnh nude của anh bán lấy tiền đền cửa không!
*
Sáng hôm sau Tô Hữu Hữu bị tiếng chuông báo đánh thức, bước ra ngoài thì phát hiện cửa phòng khách vẫn đóng chặt, uổng cho cô còn nghĩ rằng người cổ đại chăm chỉ, cũng thích ngủ nướng giống người hiện đại mà.
Chờ cô rửa mặt, làm bữa sáng đơn giản xong thì đi gọi dế nhũi rời giường.
Cô vừa muốn gõ cửa thì đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh kỳ quái, cẩn thận nghe kỹ lại, là tiếng rên rỉ, mặt Tô Hữu Hữu đỏ lên, tên sắc quỷ cổ đại này, không có phụ nữ hầu hạ liền vội vàng nhịn không nổi tự mình giải quyết! Vô liêm sỉ! Mặt người dạ thú.
Cô gõ cửa ầm ầm, gọi: “Xong việc thì mau ra ăn cơm! Một lát nữa tôi còn phải ra ngoài!” Nói xong cô tự mình đi ăn trước.
Mãi đến khi Tô Hữu Hữu ăn sáng xong rồi mà cửa phòng vẫn không có động tĩnh gì, Tô Hữu Hữu chép miệng một cái, dế nhũi này còn giữ được lâu thật.
“Này! Anh có ăn không! Tôi phải đi đó!”
Gọi nửa ngày cũng không thấy gì, Tô Hữu Hữu cảm thấy có gì đó không đúng, cô đi tới trước cửa, lần này bên trong không có tiếng động gì nữa, cô lại gõ cửa, vẫn không có ai đáp lại, lúc này cô mới đẩy cửa đi vào.
Chung Dực nằm cuộn tròn trên giường, khuôn mặt đỏ rực, một đầu đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt lấy chăn, đồ ngủ khủng long trên người bị nhuộm sẫm, Tô Hữu Hữu vội sờ trán anh, lại kiểm tra sau lưng anh một cái.
Không được rồi! Vết thương của dế nhũi nhiễm trùng rồi! Còn nhuộm đỏ đồ ngủ khủng long của cô nữa! Cái này sao giặt sạch được!
Khoan, không phải, đây hình như không phải điểm chính, cô biết ngay dế nhũi này vốn dĩ không biết dùng thuốc của hiện đại mà! Bây giờ thì nghiêm trọng rồi!
Cũng không kịp nghĩ nhiều, Tô Hữu Hữu thành thạo cởi sạch người Chung Dực, hết cách rồi, ai bảo toàn thân anh là bộ áo ngủ khủng long chứ?
Ai u, dáng người dế nhũi này thật là tốt mà, cơ bụng sáu múi đường nhân ngư*…. Nhìn thấy nơi không nên nhìn nào đó, Tô Hữu Hữu vội tỉnh táo lại, việc cấp bách là xử lý vết thương của anh ta mới đúng!
(*: Là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V.)
Đúng! Tô Hữu Hữu cô là người nối nghiệp kiến thiết Xã Hội Chủ Nghĩa, tuyệt đối không phải loại người thừa cơ chiếm tiện nghi!
Bởi vậy Tô Hữu Hữu mang theo một loại tâm tình thầy thuốc như cha mẹ, nhìn về phía lưng của Chung Dực…. Không, vết thương đáng sợ.
Trước đây cô muốn học pháp y nên có xem qua một vài sách pháp y, vết thương trên người Chung Dực rõ ràng là do vũ khí gây ra, nếu như đưa anh đến bệnh viện thì không chừng bác sĩ sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó cô không thể nói rõ, chỉ có thể tự mình xử lý trước, nếu như đến tối Chung Dực vẫn chưa thể chuyển biến tốt thì sẽ đưa anh ta đến bệnh viện.
Cô cẩn thận kiểm tra, vết thương trên lưng anh rõ ràng không được xử lý tốt, người này cũng quá ngại ngùng đi? Xử lý không được thì không biết tìm cô giúp đỡ à, đến mức nghiêm trọng như thế này cũng không hé răng.
Tô Hữu Hữu giúp anh xử lý vết thương một lần nữa, dùng vải băng