Một đêm Tô Hữu Hữu trằn trọc trở mình không cách nào ngủ được, ngày hôm sau hai vành mắt đều thâm đen.
Mới nhìn, cô được hưởng chế độ nữ tôn tựa hồ là chuyện chiếm tiện nghi, nhưng cô thật sự là có chút khó mà tiếp thu, nếu như lúc Chung Dực vừa tới trông như một cô gái thì phỏng chừng một chút hảo cảm cô cũng sẽ không có, nhưng Chung Dực mặc dù là người của nước nữ tôn, tính tình lại rất đàn ông, thêm vào khuôn mặt cũng rất nam tính, mới khiến cho cô có hảo cảm nhỉ?
Tháng ngày mà cô cảm thấy Chung Dực bảo thủ cứng nhắc nhăn nhó, anh có phải cũng âm thầm cảm thấy cô…. Tầm thường không? Thân là phụ nữ lại thấp hơn so với đàn ông, hơn nữa võ công cũng không bằng anh, chỗ nào cũng như đàn ông ở nơi đó.
Nghiền ngẫm đến sợ hãi, anh rốt cuộc là làm sao lại thích cô? Sẽ không phải vì bọn họ có tiếp xúc da thịt, Chung Dực cảm thấy không ai thèm lấy mình, mới “Nương thân” chỗ cô chứ?
Tô Hữu Hữu rửa mặt xong ra ngoài, người máy quét dọn vẫn hoạt động như thường lệ, vào phòng ăn, Chung Dực vẫn như cũ đã làm xong cơm nước chờ cô cùng ăn.
Cô chợt có chút khó chịu, không ngồi bên cạnh Chung Dực, mà là ngồi xuống đối diện anh.
“Chào buổi sáng.” Cô nhìn anh, mắt anh cũng thâm đen, dường như cũng ngủ không ngon.
Chung Dực cũng rất xoắn xuýt, lúc trước Tô Hữu Hữu không biết, hiện tại Tô Hữu Hữu đã biết anh là đàn ông của nước nữ tôn thì có ghét bỏ anh không học rộng tài cao, biết văn biết võ như đàn ông ở đây không? Anh không biết chữ, cũng không có thành thạo một nghề nào, chỉ có thể làm việc nhỏ như giặt quần áo nấu cơm, ở nhà cô, được cô nuôi, căn bản không được coi là đàn ông ở đây.
Lúc trước ít nhất anh còn cảm thấy ở đây mình có tướng mạo hơn người, nhưng không nghĩ tới anh lại bình thường như vậy, sợ là Dịch Tiêu Đồng trong mắt cô cũng đẹp hơn anh đi? Hơn nữa Dịch Tiêu Đồng còn học rộng tài cao, có thể kiếm tiền nuôi gia đình, không biết còn cầu tiến hơn bao nhiêu so với anh.
Hai người ai cũng có suy nghĩ riêng, yên lặng ăn xong bữa sáng, thứ hai Tô Hữu Hữu phải đi học, nhất định không có cách nào tiếp tục hàn huyên với anh, thu dọn cặp sách xỏ giày đi ra ngoài.
“Em đi học đây, đây là chìa khóa nhà, nếu như anh muốn đi ra ngoài đi dạo thì đi, nhớ đường về nhà là được, em đi đây.” Nói xong vẫy tay một cái rồi đi mất.
Chung Dực cầm lấy chìa khóa có treo móc khóa tình nhân, có chút mất mát, hôm nay không có morning kiss, có phải là cô bắt đầu ghét bỏ anh rồi không?
Anh đi tới bên cửa sổ, chờ xem tiếng động của Tô Hữu Hữu, lại phát hiện cách đó không xa hình như có một người quen.
Tô Hữu Hữu ra cửa, phiền muộn thở dài, thái độ của Chung Dực quả nhiên cũng thay đổi, bọn họ không phải cứ như vậy mà chia tay chứ….
“Hữu Hữu!”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Tô Hữu Hữu ngẩng đầu nhìn, là Dịch Tiêu Đồng đang dắt xe đạp.
“Học trưởng, sao anh lại ở đây?”
Dịch Tiêu Đồng dắt xe đạp đi tới bên cạnh cô: “Anh về nhà sáu ngày, hôm nay đi xe đạp đi học, đi ngang qua chỗ em muốn chở em đi một đoạn.”
Nếu anh lái xe đi ngang qua muốn chở cô một đoạn thì cô có thể hiểu được, đi xe đạp chở cô một đoạn là cái quỷ gì vậy! Nếu như cô ngồi sau xe đạp của anh vào cổng trường, không cần giải thích, toàn trường đều sẽ biết hai người bọn họ là quan hệ thế nào.
“Học trưởng….. Không phải là anh hiểu lầm lời nói lúc trước của em chứ? Lúc trước em chỉ là muốn anh đừng làm rõ quan hệ của chúng ta, chúng ta lui tới bình thường là được rồi, em không phải muốn để anh thật sự giả làm bạn trai của em…..”
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy liền làm một bộ dáng vẻ rất oan ức: “Học muội, anh thật sự chỉ là muốn chở em đi một đoạn, thuận tiện tâm sự với em chuyện em nhờ anh lúc trước, ngoại trừ buổi sáng thì anh sợ là không có thời gian nói chuyện này với em .”
Tô Hữu Hữu nghe vậy liền nói xin lỗi: “Ôi chao, thật ngại quá học trưởng, em hiểu lầm anh rồi, chẳng qua em năm mươi ký lận đấy, anh có thể chở em không?”
Dịch Tiêu Đồng vỗ tay cái bốp: “Đương nhiên là không thành vấn đề, anh còn từng chở con trai đấy, lên đi.” Nói xong, anh leo lên xe trước.
Tô Hữu Hữu không biết đi xe đạp, càng chưa từng ngồi sau xe đạp, có chút do dự: “Em phải ngồi thế nào?”
Dịch Tiêu Đồng suy nghĩ một chút nói: “Ngồi nghiêng đi, ôm eo anh, cẩn thận ngã.”
Tô Hữu Hữu cẩn thận từng li từng tí ngồi lên, vốn là không muốn ôm eo Dịch Tiêu Đồng, nhưng ngồi trên đây thật sự không có cảm giác an toàn, cô chỉ có thể miễn cưỡng ôm eo Dịch Tiêu Đồng: “Học trưởng em ngồi ổn rồi.”
Dịch Tiêu Đồng nhẹ nhàng nói: “Ok! Xuất phát! Học muội, có phải chưa từng có người chở em bằng xe đạp không.”
Xe chạy, Tô Hữu Hữu có chút sợ sệt, nắm chặt áo của Dịch Tiêu Đồng: “Đúng vậy, em không biết đi xe đạp.”
Dịch Tiêu Đồng vui vẻ nói: “Anh dạy em, rất đơn giản, học xong có thể tham gia hoạt động đạp xe đạp, rất có ý nghĩa đấy.”
Được anh dời đi sự chú ý như thế, Tô Hữu Hữu cũng không sợ hãi nữa, nói: “Sau khi anh kiêm chức, còn có thời gian đạp xe à.”
Dịch Tiêu Đồng đáp: “Làm việc nghỉ ngơi kết hợp, nghỉ đông nghỉ hè anh đều sẽ theo đội đạp xe, nhìn non sông tốt đẹp của tổ quốc, có thể tới rất nhiều nơi không thể tưởng tượng ra.”
Cô luôn rất muốn tự do đi ra ngoài: “Anh đã đi qua nơi nào rồi?”
“Rất nhiều rất nhiều nơi, anh còn muốn sau khi tốt nghiệp đạp xe đến Tây Tạng một lần đấy.”
Tô Hữu Hữu bật cười: “Chính là đạp một tháng nên nam thần biến đổi hả? Phỏng chừng anh về em còn không nhận ra anh đấy.”
Dịch Tiêu Đồng cũng cười vài tiếng, nói: “Học muội, chúng ta cùng đi đi.”
“Để xem tình hình. Học trưởng, chuyện đó làm sao bây giờ?”
Dịch Tiêu Đồng lúc này mới nghiêm túc nói: “Thiếu chút nữa quên nói với em, tình huống em nói cực kỳ khó làm, đặc biệt là làm hộ khẩu tha hương, phỏng vấn thu thập chứng cứ cũng rất khó, biện pháp tốt nhất, là thông qua quan hệ để tìm ủy ban nào đó làm chứng minh, rồi tới cục công an làm hộ khẩu, để hộ khẩu ở một viện mồ côi nào đó, cái này ngược lại thì anh có thể giúp em, chỉ là phải làm cho người nào anh vẫn muốn biết trước một chút.”
“Vậy à….” Quả nhiên là rất khó làm, thế nhưng cô phải giải thích tình huống của Chung Dực