Trận chung kết có vẻ như là chính thức hơn nhiều, còn có cả khách mời chuyên môn, thêm cả mấy cái máy quay phim nữa.
“Trân trọng giới thiệu với quý vị, đây chính là Tổng đạo diễn chuyên mục ẩm thực của đài T – Đạo diễn Tưởng, rất hân hạnh khi có thể mời đạo diễn Tưởng đến làm ban giám khảo trong trận chung kết của chúng ta, xin hãy nhiệt liệt chào đón.
Bốp bốp bốp.
Đạo diễn Tưởng này có vẻ như là hơn 30 tuổi gần 40, ăn mặc rất thanh nhã nhưng lại rất có khí thế, khiến Tô Hữu Hữu có cảm giác như được gặp lại giáo viên chủ nhiệm thời cao trung của mình.
“Giáo viên chủ nhiệm” bắt đầu nói: “Không nói chuyện phiếm nữa, lần tranh tài này tôi chuẩn bị nguyên liệu cho mọi người là một con gà, bao gồm cả nội tạng, đều chưa sơ chế, trong vòng hai tiếng, có thể sử dụng những nguyên liệu nấu ăn khác do ban tổ chức chuẩn bị làm nguyên liệu phụ, làm ra một món ăn tùy ý, không giới hạn cách làm, không giới hạn số lượng, mọi người có thể tùy ý mà phát huy, thời gian suy nghĩ của mọi người là 30 phút, sau đó cuộc thi sẽ bắt đầu.” Nói xong ông ấy liền tập trung ánh mắt trên người Chung Dực và Tô Hữu Hữu.
Tô Hữu Hữu đoán rằng có lẽ là vì cô và Chung Dực còn trẻ tuổi, có hơi không hợp với phong cách của cuộc thi, Chung Dực thì lại không rảnh rỗi như cô, cô còn có thể quan sát ban giám khảo thêm vài lần, còn anh đã bày nguyên liệu nấu ăn lên chiếc bàn bên cạnh và bắt đầu nghiên cứu rồi.
Tô Hữu Hữu cũng đến gần nghiên cứu, rau cải do ban tổ chức chuẩn bị vẫn còn rất nhiều, các nguyên liệu cơ bản có thể mua ở chợ đều có ở đây: “Làm một món gà kho được không?”
Dường như Chung Dực đang tập trung suy nghĩ nên không để ý đến Tô Hữu Hữu.
Tô Hữu Hữu dán cái mông lạnh của mình, chép miệng ngồi sang một bên, dù sao thì tác dụng của cô chỉ là giúp anh báo danh mà thôi.
30 phút sau cuộc thi bắt đầu, Chung Dực đã chọn xong nguyên liệu, tiếp theo đó là cầm dao lên, chặt gà rất lưu loát, nội tạng cũng xử lý sạch sẽ, Tô Hữu Hữu ngồi ở bên cạnh nhìn mà cảm thấy có hơi buồn nôn, từ nhỏ đến lớn đừng nói là làm, cô vốn dĩ còn chưa từng thấy người khác xử lý gà hay cá bao giờ, Chung Dực ra tay chính xác tàn nhẫn như vậy, không hổ là đã từng lên chiến trường, sau này cô nhất định sẽ là một người bạn gái tốt dịu dàng hiền thục…..
Không biết có phải là do Chung Dực đột nhiên nhớ tới có dẫn theo Tô Hữu Hữu hay không, quay đầu nhăn mũi nói với Tô Hữu Hữu: “Hữu Hữu, giúp anh một việc.”
Tô Hữu Hữu đang nhàn rỗi không có gì làm, vừa nghe thấy mình có thể hỗ trợ liền nhanh chóng sốt sắng đến gần, dù sao thì thịt gà cũng đã được làm xong rồi, không thể có chuyện gì kinh khủng hơn chuyện đó được.
“Việc gì? Anh cứ nói đi!”
Chung Dực chỉ chỉ nội tạng gà ở trong chậu, nói: “Giúp anh rửa sạch nội tạng, nhất định phải thật sạch đấy.” Nói xong liền xoay người lại bận rộn.
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì khuôn mặt liền biến sắc, Chung Dực thấy đã lâu rồi mà cô vẫn không nhúc nhích, lại quay người lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Hữu Hữu có hơi đổ mồ hôi liếc nhìn Chung Dực, cắn răng nói: “Em rửa liền.” Nói xong liền đau khổ đưa tay chạm vào nội tạng đang còn đầy máu me.
Đạo diễn Tưởng giống như một giáo viên, lúc học sinh đang trong giờ tự học thì sẽ đi khắp nơi kiểm tra, dạo tới dạo lui nhìn bọn họ nấu ăn, sau đó cầm cuốn sổ nhỏ, không biết là đang nghĩ gì mà đến chỗ hai người nhìn một lúc lâu, dùng đũa khều khều thức ăn do Chung Dực cắt, còn cười cười với Tô Hữu Hữu còn đang liều mạng rửa nội tạng, lông tơ của Tô Hữu Hữu sắp dựng đứng hết cả lên rồi.
Thời gian thi đấu kết thúc, Chung Dực làm ra ba món ăn, Tô Hữu Hữu ở bên cạnh nhìn anh, ba món ăn trong vòng hai tiếng đồng hồ, cô không thấy Chung Dực luống cuống tay chân chút nào, nơi này quả thật như sân nhà của anh, mềm dẻo có thừa.
Đạo diễn Tưởng nhìn từng món ăn, ngoài ông ra còn có ba người đánh giá phụ, lúc ông nếm thử thì không có bất kỳ biểu cảm gì, cũng không dừng lại trước bất kỳ món ăn nào, rất khó để khiến người ta đoán ra được món ăn mà ông thích thông qua vẻ mặt, sau khi kết thúc nếm món ăn, ông và mấy vị đánh giá thảo luận với nhau rất lâu, cuối cùng chọn ra ba người đứng đầu.
Đạo diễn Tưởng hắng giọng, nói: “Tôi sẽ công bố hạng ba trước…..”
Hạng ba và hạng hai đều không phải là bọn họ, nếu không phải là đứng nhất, vậy hai người chỉ có thể mang giải thưởng an ủi về nhà, tuy rằng Tô Hữu Hữu rất tự tin với tài năng của Chung Dực, nhưng đa số mọi người đều chỉ làm một món ăn, có một người làm hai món, chỉ có hai người họ là làm ba món, về số lượng thì thắng đấy, nhưng còn chất lượng thì sao? Trong quy tắc thi đấu cũng không có nói là nhiều món ăn thì sẽ được tăng điểm.
Đạo diễn Tưởng giống như là đang làm đạo diễn của chương trình, rất biết cách làm ra vẻ bí ẩn, sau khi lướt nhanh qua những người còn lại rồi mới để ánh mắt rơi trên người cô và Chung Dực, nói: “Tôi rất bất ngờ, trong sáu tuyển thủ thì cặp tình nhân trẻ tuổi này lại xuất sắc nhất, đúng hơn là người bạn trai này, vừa nãy lúc thi đấu tôi có quan sát, người bạn gái đáng yêu ở bên cạnh kia dường như ngoài việc rửa nội tạng gà ra thì cũng không giúp đỡ gì, chỉ có một mình cậu ấy làm ra ba món ăn trong vòng hai tiếng đồng hồ, hơn nữa phương pháp làm ba món ăn đều khác nhau hoàn toàn, có thể thấy được rằng thủ pháp nấu ăn thành thục cùng với phân chia thời gian hợp lý của cậu ấy đã là trình độ của đầu bếp chuyên nghiệp.”
Nói xong đạo diễn Tưởng liền từ trên đài bước xuống, đến trước ba món ăn: “Đương nhiên, cuộc thi của chúng ta không so về số lượng, dù cho có làm thêm vài món nữa nhưng sắc hương vị mới là tiêu chuẩn để đánh giá, về sắc, tôi sẽ không nhiều lời, mọi người có thể rõ như ban ngày, về hương, mỗi món ăn đều có mùi vị của riêng nó, dùng phương pháp nấu ăn để khử mùi tanh của gà, phát huy được tối đa hương vị của nguyên liệu, rất tốt, mà về vị, ba món ăn, ba loại khẩu vị, lòng gà xào cay nóng, đùi gà mật ong ngọt mà không ngán, còn có hương thoang thoảng của canh gà ngon miệng, ba mùi vị hòa quyện, cho dù tất cả đều là thịt gà, nhưng lại không khiến vị giác cảm thấy ngán, mỗi một món ăn đều cho người ta một cảm nhận khác nhau, tuổi còn trẻ mà đã có kỹ năng cao như vậy, thực sự là đáng khen ngợi, hạng nhất ngoại trừ cậu ra thì không thể là ai khác được.”
Lúc trước Tô Hữu Hữu vẫn cảm thấy Chung Dực rất có thiên phú về nấu ăn, nhưng nhưng không nghĩ tới đạo diễn Tưởng từng làm nhiều chương trình ẩm thực nổi tiếng lại đề cao như vậy, biết đâu tương lai Chung Dực nhà cô có thể là bếp trưởng Chung nhỉ?
Nghi thức trao giải rất chính thức, có khán giả, cúp do đạo diễn Tưởng trao, còn có tiền thưởng 2000 tệ, Tô Hữu Hữu phục sát đất với năng lực hút tiền của Chung Dực, hai ngày 3000, bắt kịp với tiền lương thực tập một tháng của cô rồi.
Hạng nhất còn phải phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng, Tô Hữu Hữu khăng khăng không lên, chỉ có một mình Chung Dực một mình lên nhận thưởng, hơn nữa còn chẳng có biểu hiện căng thẳng khi lần đầu tiên đoạt giải, giống như lần đầu tiên cô gặp anh, dù cho có đứng trong nhà vệ sinh thì cũng cho người ta có cảm giác xưng hùng ngạo mạn.
Anh cầm lấy micro, Tô Hữu Hữu nhìn anh chờ mong, chờ anh sẽ nói gì đó.
Ánh mắt của Chung Dực nhìn về phía Tô Hữu Hữu, lộ ra một nụ cười rụt rè, nhưng lời nói lại chẳng