Hôm qua ở nhà ông nội không thấy rõ, bây giờ nhìn một bàn đồ ăn này, Kiều Dư Nhiên mới cảm nhận sâu sắc trình độ cưng chiều vợ của em rể dự bị này đã rất cao rồi, tránh né hết tất cả những món mà Tô Hữu Hữu không thích một cách hoàn mỹ, có thể thấy được là rất dụng tâm?
“Hữu Hữu, hôm qua anh đã muốn hỏi em rồi, có phải là gần đây em mập lên không?”
Đa số con gái đều rất nhạy cảm với cân nặng của mình, nhưng Tô Hữu Hữu lại không như vậy: “Không biết, gần đây không có cân, được Chung Dực nuôi thì mấy ngày nữa anh cũng mập lên thôi.”
Kiều Dư Nhiên đang ăn, nghe xong liền lệ rơi đầy mặt, nhìn về phía Chung Dực, tuyệt vọng nói: “Em rể, bàn bạc một chút, sau này nấu cơm khó ăn một chút có được không? Anh là người sắp trở thành ngôi sao lớn, phải khống chế cân nặng đó!”
Chung Dực cảm thấy bối rối, anh thì không sao, nhưng nếu khó khăn, Hữu Hữu ăn uống không tốt thì làm sao đây?
Tô Hữu Hữu cười ha ha nói: “Chung Dực, sau này anh làm thêm một phần rau trộn cải trắng gì đó, cải trắng xào, trộn dưa chuột cho anh ấy ăn là được.”
Kiều Dư Nhiên nghe vậy thì vội vàng nói: “Anh tỏ ý từ chối! So với cân nặng thì tính là cái gì? Em rể, cứ tiếp tục phát huy tài nấu ăn xuất sắc của cậu đi, cứ tỏa sáng trên bàn ăn đi.”
Anh nói xong, hai người ngồi đối diện cũng không lên tiếng, Chung Dực nghe không hiểu, Tô Hữu Hữu thì mặc kệ.
Ăn cơm xong, Tô Hữu Hữu và Chung Dực vẫn ngồi xem TV ở phòng khách như cũ, Kiều Dư Nhiên ngáp một cái, đỏ mắt nói: “Em gái, đồng ý với anh, đi ngủ sớm một chút có được không, sáng mai anh phải dậy sớm chạy show đấy.”
Tô Hữu Hữu có hơi không hiểu: “Tụi em có ngủ hay không thì mắc mớ gì đến anh?”
Kiều Dư Nhiên mờ ám chớp mắt nhìn cô: “Lỡ như anh đang ngủ mà nghe thấy tiếng gì đó không hài hòa thì làm sao đây?”
Tô Hữu Hữu cầm lấy cái gối ôm bên cạnh ném về phía anh: “Biến đi!”
Kiều Dư Nhiên đỡ lấy cái gối, nở nụ cười hì hì rồi đi mất.
Chung Dực quay đầu nghi ngờ hỏi: “Tiếng gì không hài hòa? Nhà chúng ta có tiếng này sao?”
Cái này Tô Hữu Hữu sao trả lời được? Có thể là đến lúc cho Chung Dực xem phim rồi.
Cô tắt TV rồi đứng dậy, đưa tay về phía Chung Dực: “Đi, về phòng, em nói cho anh biết.”
Chung Dực nghe vậy thì không biết sao lại đỏ mặt, từ từ đứng dậy, đi theo cô vào phòng, Tô Hữu Hữu liên tục quay đầu nhìn anh, làm sao vậy? Thực ra là anh hiểu rồi à?
Vừa vào phòng đã ngửi thấy hương hoa hồng nồng nặc, Tô Hữu Hữu liền hiểu ra, trên sàn nhà có một bó hoa hồng đỏ lớn, xung quanh còn rải rất nhiều cánh hoa, hoàn toàn là cảnh chỉ xuất hiện trên phim.
Tô Hữu Hữu sợ ngây người.
Chung Dực tiến lên cầm lấy bó hoa hồng, sau đó giống như vai nam chính trong phim quỳ một chân xuống đất, nâng bó hoa lên, nói ra câu nói mà lúc trước Tô Hữu Hữu nói cho anh biết: “Anh yêu em.”
Ai nói Chung Dực là người cứng nhắc? Một khi đã trở nên lãng mạn thì quả thực là không muốn sống nữa!
Tô Hữu Hữu nhận lấy bó hoa hồng đầu tiên trong đời, kích động đến mức không thể nói lời nào nữa, trước đây cô luôn cảm thấy tình tiết này cũ rích, thế nhưng đến lượt mình, được người yêu tặng hoa, hóa ra tâm tình sẽ kích động như vậy!
Kích động đến mức vốn dĩ muốn dùng phim để nói cho Chung Dực biết thế nào là tiếng động không hài hòa, nhưng bây giờ lại tự mình ra trận, ở dưới thân anh phát ra tiếng kêu kiều mị, nói cho anh biết: “Cái này kêu không hài hòa.”
Chung Dực đột nhiên đâm vào, thở dốc nói: “Rõ ràng là rất hài hòa mà?” Trên mặt của người đang đầy tình dục này vẫn mang theo sự ngây thơ.
Thế là hai người liền chiến đấu hài hòa rất lâu, chiến đến khi Tô Hữu Hữu đã ngủ như chết mới dừng lại, Chung Dực lấy khăn và nước nóng đến lau người cho Tô Hữu Hữu, sau đó tự mình đi tắm rửa sạch sẽ, tắm xong lại nghe thấy Tô Hữu Hữu nói khát nước, anh liền đi ra ngoài lấy nước, vừa ra khỏi cửa đã thấy Kiều Dư Nhiên đang hoảng hốt muốn vào phòng.
“Anh họ, chưa ngủ sao?”
Kiều Dư Nhiên lúng túng xoay người, nở nụ cười: “Em rể, giữ lâu đó, đừng làm em gái anh mệt chết nha!” Nói xong liền nghiêng mình vào phòng.
Lần này Chung Dực đã hiểu ý của anh ấy, cho nên vừa rồi anh ấy đứng ở ngoài nghe lén à?
Sáng sớm Chung Dực đã dậy làm bữa sáng, Kiều Dư Nhiên cũng dậy rất sớm, vừa lấy sữa uống vừa quanh quẩn bên cạnh Chung Dực.
“Em rể, không phải anh nói cậu đâu, nhưng cậu không thể quá cưng chiều Hữu Hữu được, nó không thích ăn gì thì không làm cái đó, ngươi Trung Quốc rất chú trọng đến sự kết hợp của đồ ăn, khỏe mạnh dinh dưỡng, cà rốt ớt xanh gì đó đều có rất nhiều chất dinh dưỡng.”
Qua việc nghe lén tối hôm qua, Chung Dực có hơi không hài lòng với Kiều Dư Nhiên, vốn dĩ không muốn để ý đến lời anh ấy nói, nhưng anh ấy nói đến chuyện này thì anh liền xoay đầu lại: “Thật sao?”
Kiều Dư Nhiên thấy Chung Dực phản ứng lại thì vội vàng gật đầu, bắt đầu tiếp tục bịa chuyện, đừng nhìn thấy anh không đọc sách, nhưng vẫn có nghiên cứu chuyện ăn uống, nói cho Chung Dực biết kiến thức về phối hợp đồ ăn.
Chung Dực thu hoạch được không ít, lại một lần nữa tôn kính người anh họ này: “Có lý, cảm ơn anh họ đã chỉ điểm, em sẽ chăm chỉ nghiên cứu.”
Kiều Dư Nhiên kiêu ngạo vỗ vỗ vai anh: “Không dám không dám, đúng rồi, cậu biết hát không? Buổi tối có muốn đi hát karaoke với anh không? Anh đã hẹn luyện tập với bạn rồi.” Em rể này từ trên núi xuống chắc là chưa đi KTV bao giờ nhỉ? Em họ chắc chắn sẽ không dẫn đi đâu.
Hát? Hát bài hát sao? Đó là việc chỉ có con hát thấp hèn mới làm, đương nhiên là anh không biết, Chung Dực lắc đầu một cái: “Cũng không thông thạo.”
Kiều Dư Nhiên nghe vậy thì lập tức lấy điện thoại mở nhạc: “Anh dạy cho cậu ~”
Nhạc vang lên, Chung Dực vội ngăn lại: “Anh họ, Hữu Hữu còn đang ngủ, chờ Hữu Hữu dậy rồi anh hãy hát tiếp.”
Chà chà chà, tên thê nô này.
Chờ đến khi Tô Hữu Hữu dậy thì Kiều Dư Nhiên đã đi rồi.
“Anh họ đâu?”
Chung Dực đưa sữa cho cô, nói: “Nói là phải đi chạy show, ăn xong đã đi rồi.”
Tô Hữu Hữu nhận lấy sữa uống một hớp, nói: “Khi nào anh ấy về thì hỏi anh ấy xem có thể dẫn anh theo không, sau này không chừng anh cũng phải chạy show đấy, học tập kinh nghiệm của anh ấy.”
Chung Dực không hiểu chạy show là gì, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh họ vừa mới hỏi anh xem có muốn đi hát karaoke với anh ấy không.”
Lúc này Tô Hữu Hữu mới nhớ ra, Chung Dực đã đến đây lâu như vậy rồi mà ngoại trừ khu trò chơi ra thì cô vẫn chưa dẫn anh đến vài nơi hiện đại khác.
“Vậy anh đi cùng anh ấy đi, bây giờ anh đã không còn chướng ngại gì