“Ngạc nhiên không? Lúc anh biết còn ngạc nhiên hơn em, thậm chí anh còn cảm thấy toàn bộ cuộc đời của anh đều bị hủy rồi, bị hủy hoàn toàn.” Xe dần chậm lại, trên mặt Thương Thu Lạc lộ ra biểu cảm giống như chế nhạo.
Vẻ mặt đó khiến Tô Hữu Hữu có hơi hồi hộp, cô nắm chặt túi giấy trong tay, bất an nói: “Anh có ý gì?”
Trong kính chiếu hậu, ánh mắt anh mang theo sự thê lương, nhìn về phía con đường không có điểm dừng phía trước, nói: “Em có còn nhớ không? Lần đầu tiên Tô Sở nói muốn đưa anh ra nước ngoài để học chuyên sâu, anh nói với em là anh sẽ không đi, anh sẽ cùng em lớn lên, cuộc đời của em, từng giây từng phút anh đều không muốn vắng mặt, nhưng anh không nói cho em biết đó là vì anh yêu em, không phải xem em như là em gái, là thật lòng yêu em….” Anh dừng lại, hít sâu một cái, nói tiếp: “Vào lúc đó Tô Sở nhận nuôi anh, anh cảm thấy rất biết ơn ông ta, là ông ta mang đến ánh sáng cho cuộc đời tối tăm của anh, nhưng anh cũng biết rõ mục đích của ông ta, chỉ có em là thật lòng, thật sự xem anh như người thân, em mới là ánh sáng chân chính trong cuộc đời anh, vì gặp được em mà anh mới cảm thấy cuộc đời này trở nên tốt đẹp hơn, vì vậy nên anh nghĩ….. những thứ tối tăm, mang theo thù hận gì đó, anh đều không muốn, anh muốn hoàn toàn gạt bỏ chúng ra khỏi cuộc đời anh, trở thành một người đơn giản giống như em, dù bất hạnh cũng sẽ lạc quan, vì vậy anh đã đến nhà giam gặp cái người cầm thú kia, chính là cái người mà anh gọi là bố, anh nói cho ông ta biết tất cả mọi sự thù hận, căm ghét của anh, anh hận ông ta đã đánh anh, anh hận ông ta đã đánh mẹ anh, hận ông ta không thể cho anh một ngôi nhà hạnh phúc, nhưng hiện tại anh lựa chọn tha thứ cho ông ta, nhưng em có biết ông ta nói gì không?”
Năm ngón tay của Thương Thu Lạc siết chặt, thậm chí Tô Hữu Hữu còn có thể nghe thấy tiếng xương răng rắc vang vọng, anh dừng xe lại trên đường, nói: “Ông ta nói, anh là con hoang, anh vốn dĩ không phải là con trai ông ta, ông ta không chỉ muốn đánh anh, mà còn muốn đánh chết anh, sau đó mang anh…..” Anh nói tới đây thì không thể nói tiếp được nữa, thở một cái thật dài rồi mới nói: “Sau đó anh đã lén làm giám định cha con, mới biết được hóa ra Tô Sở mới là bố ruột của anh, mà em là em gái cùng cha khác mẹ với anh, em có biết lúc đó anh cảm thấy thế nào không? Anh thật sự cảm thấy thế giới tối tăm của anh đã không còn một tia sáng nào nữa, thậm chí anh…… còn không tìm được ý nghĩa sống, ha…….” Anh nói xong liền nở nụ cười gằn, khủng bố đến mức khiến Tô Hữu Hữu có hơi lạnh…..
Chẳng trách lúc đó cô lại cảm thấy Thương Thu Lạc đột nhiên thay đổi chỉ trong một đêm, đều là vì trốn tránh cô, sau đó lại vội vàng thu dọn đồ đạc ra nước ngoài, hóa ra là vì nguyên nhân này…..
“Nghe vậy em không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao Tô Sở lại không biết anh là con trai ruột của ông ta, còn một lòng muốn để anh làm con rể?”
Tô Hữu Hữu cũng cảm thấy rất khó hiểu: Đúng vậy, mẹ của anh ta làm tình nhân của bố cô, không có lý do gì lại giấu chuyện của Thương Thu Lạc được?
“Lúc anh mới biết thân thế của mình, anh cũng hận mẹ anh, tại sao lại phải làm một người phụ nữ lả lơi ong bướm, đã kết hôn rồi mà còn sinh con cho người khác, nhưng anh không thể tin được, mẹ của anh, rõ ràng là một người phụ nữ rất dịu dàng rất khoan dung rất kiên cường, bà ấy không phải là loại người đi làm tình nhân của người khác, lúc đó bà ngoại anh còn sống, bà ngoại nói cho anh biết, lúc mẹ anh bị Tô Sở vứt bỏ thì đã mang thai rồi, nhưng bà còn yêu ông ta, đến nỗi không đành lòng vứt bỏ đứa con trai của mình và ông ta, bà ấy vốn dĩ là có thể vứt bỏ anh, rồi cưới một người đàn ông ưu tú, nhưng chỉ vì để anh được sinh ra một cách danh chính ngôn thuận mà vội cưới một người đàn ông thô lỗ, chỉ là không nghĩ tới người đàn ông đó không chỉ là một người thô kệch, uống rượu say còn đánh cả vợ mình, lúc mẹ anh còn mang thai anh thì còn may, người đàn ông đó còn biết khắc chế, sau khi anh sinh ra thì ông ta liền lộ nguyên hình, hay uống rượu rồi về đánh mẹ anh, mà sau khi anh lớn lên được một chút thì cũng bắt đầu đánh anh, mỗi ngày anh đều phải sống trong mùi rượu thối và gậy gộc, buổi tối mỗi khi nghe thấy tiếng mở cửa anh đều run rẩy, nhưng anh không dám khóc, khóc sẽ bị đánh đau hơn.” Hai khuỷu tay của Thương Thu Lạc chống lên vô lăng, cúi đầu chôn mặt mình trong lòng bàn tay, cơ thể cao lớn có hơi run lên.
Tô Hữu Hữu trầm mặc, mặc dù khi đó cô chỉ mới 3 tuổi, nhưng cũng nhớ là anh trai nhỏ này rất sợ tiếng mở cửa, bởi vì mỗi lần mở cửa anh đều ôm lấy cô, ôm rất chặt, làm cho cô đau, cho nên cô mới nhớ chuyện này, nhưng không nghĩ tới hóa ra là có nguyên nhân như vậy….. Tuổi thơ của anh so với cô tưởng tượng còn thảm hơn, bố cô là người bạo lực ngầm, chỉ thờ ơ với cô và mẹ cô, nhưng mỗi ngày anh đều phải chịu đựng bạo lực trên thân xác, lúc anh mới đến nhà cô vẫn chỉ là một cậu bé 6 tuổi, một đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi lại phải chịu đựng những thứ này…..
Dường như Thương Thu Lạc đã ổn định được tâm tình, ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: “Sau này không biết ông ta biết được chuyện của mẹ anh và Tô Sở ở đâu liền nghĩ đến chuyện anh sinh non, thế là bắt đầu hoài nghi anh có phải con ruột hay không, ông ta là một người mù chữ, vốn dĩ không biết là có chuyện giám định cha con, cho nên càng nghĩ càng hận, muốn đánh chết anh, lúc này mẹ anh mới không chịu nổi nữa mà muốn ly hôn, ông ta tức giận đánh mẹ anh một trận, đánh gãy chân mẹ anh, cũng biến mẹ anh thành một người điên, đưa vào bệnh viện tâm thần mới thoát khỏi ông ta, mà anh được bà ngoại mang về nuôi, mà gã cầm thú đó sau này cũng vì phạm tội mà vào tù, cuộc sống của anh mới tốt lên được một chút, tuy rằng bữa no bữa đói nhưng sẽ không còn phải chịu đòn roi nữa, mãi đến khi Tô Sở xuất hiện, mang anh về nuôi, cuộc đời anh mới thật sự tốt lên, anh nhớ, trước khi anh bước vào nhà em, anh chưa từng nhìn thấy Tô Sở, mẹ anh cũng không nhắc đến ông ta.”
“Vì vậy…. mẹ anh không phải là làm tình nhân của bố tôi sao?”
Thương Thu Lạc nói chắc như đinh đóng cột: “Không hề, bà hận Tô Sở, cũng không hề kém mẹ em, thậm chí bà còn hận ông ta hơn cả mẹ em nữa, cho nên cả đời bà cũng không muốn nói cho ông ta biết là ông ta có đứa con trai này, không muốn cho anh và người bố như ông ta quen biết nhau, mà anh còn hận người bố này hơn cả em.” Nói xong, anh khởi động xe, tiếp tục đi: “Lát nữa em nhìn thấy mẹ anh thì sẽ biết tại sao.”
Tô Hữu Hữu đã không còn nói được câu nào nữa, những chuyện này đã lật đổ hoàn toàn nhận thức của cô, Thương Thu Lạc là anh trai cùng cha khác mẹ với cô, mà mẹ của anh