"Thưa cậu chủ, đã có tiến triển mới về vụ đâm xe máy rồi ạ." Trần Húc vào văn phòng của Lãnh Tử Sâm rồi đưa tập tài liệu cho anh.
Thời gian qua, anh ta đã sai người đi hỏi rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người, cuối cùng biết được có người từng gặp bệnh nhân mắc bệnh tâm thần trước khi gã lái xe máy đâm Mộ Thi Hàm từ một công nhân môi trường.
Khổ nỗi lúc đó kẻ đó đã cải trang để gặp gã nên rất khó để nhận ra đó là ai.
Sau đó, họ kiểm tra từng người một dựa trên vóc dáng, cuối cùng điều tra được là Thôi Bách Lâm.
Khi thấy ba từ Thôi Bách Lâm, ánh mắt Lãnh Tử Sâm lạnh lùng đến đáng sợ: "Lại là họ Thôi.
Được, được lắm!"
"Cậu chủ, thật ra đây chỉ là suy đoán của chúng tôi thôi nên nếu trình các chứng cứ này cho cảnh sát thì vẫn chưa đủ để xử tội anh ta." Trần Húc trông hơi rầu rĩ.
Tên Thôi Bách Lâm đó quá xảo quyệt.
Anh ta trả thù lao cho tên đó bằng tiền mặt, hiện giờ tên đó cũng đã xài hết tiền.
Hơn nữa tên bệnh nhân thì bị tâm thần thật, lại còn thuộc dạng lúc bình thường lúc điên khùng nên không thể khép tội, lời khai của gã cũng không có giá trị để xử án.
Lãnh Tử Sâm cười khẩy: "Nếu không thể giao cho cảnh sát thì chúng ta tự giải quyết đi."
"Rõ!"
...
Dạo gần đây, việc làm ăn của nhà họ Thôi ngày càng khó khăn, đến nỗi Thôi Giai Kỳ mất tích hơn nửa tháng mà bọn họ cũng không hề phát hiện ra.
Dù sao Thôi Giai Kỳ cũng chẳng còn giá trị lợi dụng nào sau khi bị phá sản nữa, hiện tại người nhà họ Thôi không thèm đoái hoài gì tới cô ta.
Thôi Bách Lâm muốn cứu công ty nên đi khắp nơi để tìm đối tác, ngày nào cũng quay như chong chóng, đến tận hơn 10 giờ tối mà anh ta vẫn còn bôn ba ngoài đường.
Mệt mỏi cả ngày trời mà chẳng được gì, Thôi Bách Lâm uể oải đi tới xe mình, định mở cửa lên xe thì tầm nhìn thình lình tối sầm xuống.
Một cái bao đen đã trùm cả đầu anh ta.
Ăn mấy phát gậy vào đầu, anh ta ngất xỉu luôn.
Đến khi tỉnh lại thì Thôi Bách Lâm đang ở trong một tầng hầm tối tăm.
Nơi này tối đến mức đưa tay không thấy ngón tay, xung quanh còn văng vẳng tiếng động nào đó.
Âm thanh ấy quá đỗi quái lạ khiến anh ta sởn cả tóc gáy.
Thôi Bách Lâm vùng vẫy đứng dậy nhưng phòng quá tối, chẳng thấy được gì, thậm chí anh ta còn không tìm được cửa phòng.
Rốt cuộc kẻ nào đã đánh anh ta? Còn nhốt anh ta trong căn tầng hầm tối om không thấy ánh mặt trời này nữa?
Thôi Bách Lâm nghĩ nát óc cũng không rõ rốt cuộc gần đây mình đã đắc tội ai.
Do đã một thời gian kể từ khi anh ta tìm người tông Mộ Thi Hàm, sau chuyện đó anh ta cũng không dám manh động nên hầu như quên mất mình từng gây ra chuyện trái lương tâm ấy.
Đang lúc Thôi Bách Lâm hoang mang thì cửa tầng hầm hé ra, ánh sáng chiếu vào làm chói đôi mắt đã quen với bóng tối của anh ta.
Thôi Bách Lâm vội vàng che mắt lại, khi đã thích ứng mới mở mắt ra.
Song, khi anh ta mở mắt thì căn phòng lại rơi vào đen kịt.
Lúc này, tiếng "chít chít chít..." vang lên trong phòng khiến anh ta dựng cả tóc gáy.
Sau đó, anh ta cảm thấy có thứ gì đó lông lá bò lên người mình.
Thôi Bách Lâm hốt hoảng hét toáng lên: "Á..."
Một đàn chuột chạy loạn xạ trong tầng hầm, có con leo thẳng lên người anh ta khiến anh ta bàng hoàng đến mức tim suýt ngừng đập.
Căn tầng hầm không có ánh sáng cùng với bầy chuột nhiều vô kể gợi cho Thôi Bách Lâm nhớ về bộ phim từng xem.
Chỉ mới nghĩ đến hình ảnh đó thôi mà anh ta đã tê cả da đầu, chưa kể những thứ đó còn đang nháo nhào bò lên người anh ta.
"Cứu tôi với! Có ai không! Có ai không! Cứu, cứu tôi với..." Thôi Bách Lâm gân cổ lên kêu cứu nhưng dù anh ta gào thét cách mấy thì đáp lại anh ta cũng chỉ có âm thanh khiến người ta rùng mình phát ra từ lũ chuột.
Một nơi khác, Lãnh Tử Sâm ngồi trước bàn nhìn hình ảnh từ camera theo dõi trên máy tính, thấy trọn vẹn dáng vẻ thảm hại của Thôi Bách Lâm.
Anh nhếch mép châm chọc: "Nhát gan thế này mà dám sai người làm cái chuyện trái lương tâm đó sao?"
Trần Húc đứng kế bên mặt vô cảm nhìn cảnh Thôi Bách Lâm vùng