Mộ Thi Hàm hơi sững sờ, cô không ngờ Lãnh Tử Sâm lại hỏi thế.
Anh thấy vẻ mặt của cô thì sao có thể không hiểu được nữa? Anh khoát tay: “Thôi, coi như anh chưa hỏi gì.”
Mặc dù cô bé này luôn miệng nói muốn lấy anh nhưng anh cảm giác được thật ra cô không yêu mình, có đôi khi anh rất buồn bực, rõ ràng cô không yêu mình nhưng tại sao cô lại quyết tâm muốn lấy mình chứ?
Mộ Thi Hàm nhìn Lãnh Tử Sâm, nhất thời cô không biết nên nói gì cho phải, một lát sau cô mới khẽ nói: “Em không khóc, bởi vì lúc đó em rất hoang mang, dường như cả người đều mất đi linh hồn…”
Lãnh Tử Sâm kinh ngạc mở to mắt, cho rằng lỗ tai mình xuất hiện ảo giác.
Tựa như mất đi linh hồn ư? Thì ra cô đã từng hoảng sợ khi anh bị tai nạn xe sao? Rốt cuộc anh có tài đức gì mà khiến cô không thể kìm chế được đây?
Câu trả lời đó của Mộ Thi Hàm còn khiến người khác cảm động hơn cả khi cô trả lời mình khóc.
Cô nhìn dáng vẻ kinh ngạc của anh thì không khỏi cúi đầu, không dám đối diện với anh.
Dáng vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng này của cô khiến trái tim Lãnh Tử Sâm đập liên tục như sấm, xong rồi, cô gái này là loại người lạnh lùng tự chủ, nhưng lại nói ra những lời tình tứ như vậy trước mặt anh, sao anh có thể chịu nổi được đây?
Nếu những người phụ nữ bình thường nói những lời như thế với anh, chắc chắn anh sẽ khinh thường, nhưng cô gái này thì khác.
Một Mộ Thi Hàm ngồi tít trên cao, lạnh lùng như băng trong miệng người khác, một người không có tình cảm với người khác lại nói những lời như thế với anh, nếu anh kháng cự được thì anh đã không phải là đàn ông rồi.
“Cô bé, anh cảm thấy anh sắp xong đời rồi, làm sao bây giờ?” Lãnh Tử Sâm nhìn Mộ Thi Hàm tha thiết, đáng thương hỏi.
Mộ Thi Hàm nghi ngờ nhìn anh: “Sao thế?”
“Không có gì.” Lãnh Tử Sâm cúi đầu, khẽ ho một tiếng.
Lúc này Diêu Mộng Phạn và Lãnh Trọng Quân đã đến, họ mang bữa trưa đến cho Lãnh Tử Sâm.
Diêu Mộng Phạn không ngờ cô lại ở chỗ này, bà kinh ngạc hỏi: “Thi Hàm, tại sao cháu lại ở đây? Cả đêm qua cháu không có ngủ, sao sáng nay lại không nghỉ ngơi cho tốt chứ?”
Lãnh Tử Sâm nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, ý mẹ là tối qua cô ấy ở đây trông con cả đêm sao?”
Diêu Mộng Phạn liếc anh: “Không thì thế nào? Tối qua, con bé chờ con ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc con bé về thì trời đã sắp sáng rồi.”
Lãnh Tử Sâm ngạc nhiên, anh nhìn Mộ Thi Hàm, lúc này mới phát hiện quầng mắt của cô hơi xanh đen, cho nên cả đêm qua cô không ngủ, sáng nay lại tới chăm sóc cho anh ư? Anh là một kẻ ăn chơi trác táng, có tài đức gì để cô trả giá như thế chứ?
“Em mau về nghỉ ngơi đi, em cũng thấy rồi đấy, mẹ anh cũng đến rồi, huống chi ở đây vẫn còn bác sĩ và y tá chăm sóc cho anh, không có chuyện gì đâu.” Lãnh Tử Sâm nghĩ cô mất ăn mất ngủ để chăm sóc mình, anh vừa cảm động vừa đau lòng.
“Quay về làm gì? Chạy tới chạy lui mệt lắm, trên tầng cao nhất có phòng nghỉ, Thi Hàm, cháu lên tầng trên cùng nghỉ ngơi đi, dì đưa cháu đi.” Diêu Mộng Phạn nói xong định kéo cô rời đi.
Đây là tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân, nơi này ngoài phòng bệnh ra còn được lắp đặt phòng xép, nhằm để chủ nhà thuận tiện sử dụng.
Đêm qua Lãnh Trọng Quân và Diêu Mộng Phạn ở lại phòng nghỉ trên tầng cao nhất, họ cho rằng tối qua Mộ Thi Hàm về nhà thì sẽ ở nhà nghỉ ngơi, nào biết rằng mới sáng sớm con bé này đã chạy đến đây thăm Lãnh Tử Sâm rồi.
Diêu Mộng Phạn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc con trai nhà mình đạp phải vận cứt chó gì, Mộ Thi Hàm đồng ý lấy anh đã là tổ tiên tích đức rồi, nhưng cô lại quan tâm anh như vậy, thật sự quá kỳ lạ.
“Mẹ, mẹ chờ đã.” Khi Diêu Mộng Phạn định kéo Mộ Thi Hàm ra khỏi phòng bệnh, Lãnh Tử Sâm đã gọi bà lại.
Diêu Mộng Phạn quay