Cái bản mặt buồn ói của Bạch Thiết Phi làm nỗi tuyệt vọng trước nay chưa từng trải qua nhấn chìm Mộ Thi Hàm.
Ông trời cho cô sống lại mà cô cũng không biết nắm bắt cơ hội, sao cô lại vô dụng thế này? Đã vậy thì cô đành buông xuôi thôi.
Nhưng sao cô lại không cam tâm? Dù có chết thì cô cũng muốn kéo theo những kẻ này chết chung.
Đương lúc cô định dồn hết sức bình sinh đập đầu mình vào đầu Bạch Thiết Phi thì bỗng nghe thấy tiếng rầm vang lên, cửa phòng riêng đã bị ai đó đá bật vào trong.
Ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn sang, bắt gặp Lãnh Tử Sâm ngồi trên xe lăn đang ở ngay cửa, bên cạnh anh là Trần Húc và Trần Đức.
Mộ Thi Hàm vừa trông thấy Lãnh Tử Sâm thì chân tay bủn rủn như thể mất hết sức lực, ngã gục xuống ghế sô pha.
Dáng vẻ quần áo tơi tả của Mộ Thi Hàm làm Lãnh Tử Sâm nhìn mà đồng tử co nhỏ lại.
Anh quay phắt sang Bạch Thiết Phi, nở nụ cười lạnh lẽo: "Được, được lắm, được lắm."
Đã lần nào Bạch Thiết Phi thấy dáng vẻ này của Lãnh Tử Sâm đâu? Gã đã sợ khiếp vía từ cái lần bị Lãnh Tử Sâm dần một trận tơi tả rồi, giờ anh còn làm biểu cảm đó nữa, gã không chết cũng thành tàn phế.
Song, nghĩ tới chuyện mình mang nhiều người tới đây, Bạch Thiết Phi tức thì không sợ nữa.
Gã nhìn Lãnh Tử Sâm, lạnh lùng quát: "Dám xía vào chuyện của ông đây, muốn chết à?"
"Trần Húc, bẻ cái chân thứ ba của anh ta đi." Lãnh Tử Sâm ngồi trên xe lăn, đanh thép ra lệnh.
"Rõ, thưa cậu." Nói xong, Trần Húc sải bước tới trước mặt Bạch Thiết Phi.
Vệ sĩ của Bạch Thiết Phi vội vàng ngăn